Bài phát biểu của VS. Cẩm Bình
http://i42.photobucket.com/albums/e3...j/DSC02462.jpg
Kính thưa qúi quan khách, kính thưa qúy Thầy, huấn luyện viên, cùng toàn thể qúi phụ huynh và môn sinh thân mến!
Gia nhập môn phái vào thập niên 70 lúc còn là học sinh trung học, lần đầu tiên được thấy VS. Chưởng Môn trong ngày đại lễ Khai Phá miến Tây tại Trà Nóc - Cần Thơ. Vào lúc đó chỉ là môn sinh cấp thấp chỉ có thể thấy VS. Chưởng Môn từ xa trong buổi lễ đông đảo hàng ngàn người tham dự, chớ chưa có dịp đứng gần hay nói chuyện… VS. Chưởng Môn lúc đó là một người uy thế lẫm liệt, là người lãnh đạo và điều hành môn phái khắp nơi, cao cao tại thượng không phải ai cũng có thể đến gần và nói chuyện được…
Mãi cho đến năm 1992 mới có dịp về nước thăm nhà, được ở lại Tổ Đường tập luyện mới có dịp diện kiến, nói chuyện và được VS. chưởng Môn đích thân truyền dạy võ thuật và giãng võ đạo mỗi buổi sáng trong suốt một tháng trường…
Rồi những kỳ sau về nước liên tục được VS. Chưởng Môn truyền dạy những bài bản cao cấp và được đích thân VS. Chưởng môn cho thi thăng cấp, tôi cảm thấy vinh dự vô cùng, càng vinh dự hơn là được VS. Chưởng Môn nhận làm Nghĩa Nữ năm 1999, khi nói chuyện hay khi giới thiệu tôi đến người khác thầy thường gọi một cách thương yêu là con gái út của thầy, mà đôi khi giữa 2 Thầy trò với nhau, Thầy trìu mến gọi tôi là cô Công Chúa Út của Thầy.. và tôi cũng thường gọi VS. Chưởng Môn bằng 2 tiếng Phụ Hoàng..
Ôi! những ngày tháng khi được tập luyện với thầy tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng, khi ngồi nói chuyện với thầy hay cùng thầy đi đây đi đó tôi cảm thấy tình cảm giữa 2 cha con thật là đầm ấm thương yêu, những kỹ niệm đó tôi luôn ghi khắc trong lòng không bao giờ phai nhạt.. trong tâm trí của tôi luôn tồn tại những bóng hình thầy , những lời khuyên , những lời dạy bảo như vẫn còn vang vọng đâu đây, nó luôn tồn đọng trong lòng tôi..
Năm 2002 Thầy sang Mỹ ở lại 1 năm trời, tôi có nhiều dịp cận kề, chăm sóc từng miếng ăn giấc ngũ cho thầy, .. Trong dịp sang Mỹ đó, Thầy đã trao tặng cho tôi bài thơ mà thầy đã làm và nhờ thanh Sơn viết bằng thư pháp, ôi ! quý giá vô cùng.. Đây là bài thơ mang nhiều xúc tích nói lên được tâm trạng của tôi, chứng tỏ thầy thấu hiểu bước đường đi phát triển của tôi đầy chông gai thử thách, thầy đã hiểu tôi đã vượt được muôn trùng gian khổ trên bước đường hành đạo.. bài thơ nầy làm niềm an ủi cho tôi mỗi khi tôi gặp khó khăn trở ngại, mổi khi tôi gặp trở ngại, buồn chán thì tôi thường hay nhìn nó, đọc nó để tăng thêm niềm tin và nghị lực rồi tiếp tục dấn bước vượt qua những bảo tố, phong ba.. Đây là kỷ niệm vô giá của Thầy trao tặng lại cho tôi mà tôi sẽ mang theo suốt cuộc đời nầy…
KIÊN TRÌ TẢI ĐẠO
Tặng môn đồ Cẩm Bình - 7 - 1993
Dòng dõi bà Trưng Triệu
Quyết một mình dấn thân
Vì tiền đồ võ đạo
Đâu ngại bước gian truân
Ví đường đời bằng phẳng
Hào kiệt có hơn ai ! (1)
Càng gian nan điêu đứng
Càng hiển lộ chân tài
Mặc bon chen thế sự
Mặc môi miếng thị phi
Kiên trì trong sứ vụ
Cứ thẳng đường ta đi
Những gì ta gặt hái
Bởi tay thép tim vàng
Hợp nhân tình thế thái
Mới đích thực vinh quang.
(1) ví phỏng đường đời mà bằng phẳng
anh hùng hào kiệt có hơn ai ?)
Nguyễn Bá Trác
~ Huy Vũ ~
Những chuyến cùng thầy đi đây, đi đó khắp nơi từ khung trời Việt Nam, Úc Châu, Âu Châu và Mỹ Châu, tôi luôn sát cánh bên thầy, những ngày tháng đó thật là tràn đầy kỷ niệm thân thương thật khó quên..Trong thời gian qua, vì tuổi già sức yếu, thầy thường hay bịnh liên miên, tôi cũng đã cố gắng về thăm thầy để ngồi nghe thầy nói chuyện, truyền dạy võ đạo.. những năm tháng cuối cùng, nghe tin thầy bịnh nặng, tôi đã thăm hỏi thường xuyên từ qúy thầy nhất là Thầy Nhàn (thầy của tôi) là người cận kề bên săn sóc cho VS. Chưởng Môn hằng ngày.. Dẫu biết rằng sinh lão bịnh tử, con nguời sanh ra đời, rồi cũng có ngày già yếu rồi chết đi, đó là quy luật của tạo hoá, nhưng trong tim tôi vẫn cảm thấy đau buồn, một nổi mất mát ngậm ngùi xâm chiếm vào tâm hồn tôi, tôi cảm thấy thiếu vắng và buồn đau vô hạn..
Những ngày chịu tang ở tại Tổ Đường mỗi khi tôi đi ngang qua công viên gần Tổ Đường là tôi nhớ lại những ngày tôi cùng thầy sáng sớm đi bộ ra công viên và ngồi trên ghế đá để hưởng không khí trong lành của buổi sớm mai tươi đẹp. Mỗi ngày tôi lên thấp nhang cho thầy, ngồi trên ghế đá trước phòng truyền thống, tôi nhớ đến thầy thường hay ngồi trước mặt tôi nói chuyện, dạy bảo huyên thuyên kéo dài hằng giờ, nhưng giờ khi tôi ngồi đấy, bóng hình thầy không còn nữa, nhìn hình thầy trên bàn thờ với hủ tro cốt cạnh bên khói nhang nghi ngút, tiếng tụng kinh từ máy phát ra khiến cho nước mắt tôi tuôn rơi buồn vô hạn..
Thầy đã ra đi.., nhưng tim tôi vẫn luôn có thầy, sẽ cố gắng nối bước chân thầy để tiếp tục truyền bá môn phái Vovinam Việt Võ Đạo trong khả năng hiện hữu… Xin một phút mặc niệm công ơn của Người và trân trọng nghiêng mình thi lễ đến Ân Sư – Nghĩa Phụ : - VS. Chưởng Môn vô vàn kính mến!
Nghĩa Nữ - Cẩm Bình
Vovinam Việt Võ Đạo America..