Ðề: Trang Thơ - Trung Trường
Mưa Chiều.
Gió gọi mây về, mây ở đâu?!
Hẹn nhau trong gốc phố ưu sầu?!
Ngày Xưa Hoàng Thị còn in dấu,
Phố nhỏ, hương xưa đã xoá mờ!
(Cảm tác nhân đọc bài thơ Mưa Chiều của Võ Sư Nguyễn Văn Vang)
Nắng Sớm.
(Cảm tác sau một đêm Đông trở giấc)
Tia nắng sớm nghịch đùa khung cửa sổ,
Thoáng bâng khuâng hoài vọng chốn quê nhà.
Nắng vô tình thu nhỏ vụt bay nhanh,
Bỏ ta lại cả một thời áo trắng!
Tuổi học trò tan trường ta đón đợi,
Nét kiêu sa vóc ngọc phím tay ngà,
Suối tóc bồng môi thắm phủ hờn ghen,
Ta hụt hẫn khúc Nghê Thường đồng vọng!
Khu phố nhỏ ngày xưa ta trao tặng,
Nụ hôn đầu chao đảo ngã cuồng si.
Em thì thầm thành quách cũng vô tri,
Ta lạc bước chốn Liêu Trai kỳ ảo!
***
Thế là đã bao mùa xuân ly biệt,
Gói hồn em tia nắng hở chân tình?!
Bến Mê Hà rung chuyển dục hằng đêm,
Trong đáy ngực chạm mài tim xác thịt!
Nắng Sài Gòn ngàn năm chưa biết mỏi?!
Nắng lung ling sỏi đá cũng dậy thì!
Khi ta về dáng nhỏ có hờn si,
Cho mắt biếc long lanh từng hạt cát?!
Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát,
Bởi vì em mặt áo lụa Hà Đông!
Dẫu thiên thu dáng ngọc vẫn nghiêng thành,
Ta chợt tiếc tình ta trong giây lát!
Hải ngoại trời Âu, ngày 23 tháng 03 năm 2013
MS Trung Trường