kết quả từ 1 tới 6 trên 6

Ðề tài: Tâm tình

Threaded View

  1. #1
    Tham gia ngày
    Jun 2007
    Đến từ
    Đà Lạt
    Tuổi
    36
    Bài gởi
    236
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default Tâm tình

    Tâm tình

    Tôi đã bao lần muốn viết bài lên diễn đàn nhưng thực sự bận quá. Cũng không có gì nhiều cũng không quan trọng vì đơn giản đây chỉ là một tâm sự của một môn sinh VOVINAM nhưng cũng là tâm sự của một con người trong khi ngồi một mình, chợt thấy miên man nhiều suy nghĩ về VOVINAM về cuộc đời về lòng người.Nghe như có vẻ là giống một lời bài hát. Tôi cũng nghĩ thế. Chợt nhận ra rằng mình đã xa diễn đàn dường như lâu quá. Thời gian trôi thật nhanh...
    Năm đầu tiên khi mới học VOVINAM, tôi như một đứa trẻ lạc bước vào một thế giới mới đầy tình thương, sự chan hòa lẫn nỗi thấu hiểu của đại gia đình ấy. Khi chuẩn bị thi lên lam đai (nói thực hồi đó tôi học cơ bản hơi lâu những 6 tháng lân) thì VOVINAM SAN JOSE có lên ĐÀ Lạt và ghé thăm võ đường nơi tôi tập luyện. Nhìn những con người có thể khác nhau về địa vị, tiếng nói nhưng khi mặc màu áo xanh ấy thì trong ai cũng như ai, và ngày ấy tôi gắn bó với VOVINAM như máu thịt mình. Tập luyện không kêu ca, không tiếc thời gian nhưng nói thực tôi không bao giờ ân hận.Không phải tự tâng bốc nhưng tôi nghĩ đó là nền tảng đươc thầy tôi xây dựng, vun vén cho cái tình yêu mà chúng tôi, những người đồng quan điểm là hi sinh vì niềm đam mê và đó là hạnh phúc. Một thứ hạnh phúc giản đơn nhưng không dễ gì mấy ai hiểu được.
    Nói chuyện vui thôi, khi thấy mấy đứa nhóc nhóc được bố mẹ quan tâm, đưa đi học rồi đủ thứ chúng tôi hay nói với nhau, tụi nó kể cũng sướng, mình đi học trốn bố mẹ gần chết, lên đánh cho cố, mồ hôi ra quá chừng, mà không dám giặt nhiều vì sợ biết là đi học võ. Không phải tôi trách cứ, nhưng đơn giản vẫn còn quá nhiều thứ khúc mắc trong suy nghĩ về con người và võ thuật của con người.
    Thời gian lại trôi, sau 2 năm bắt đầu nhận thấy những khó khăn của cuộc sống, của lòng người, của những gian truân nảy nở ngoài xã hội khiến tôi phần nào rối loạn. Sống một cuộc sống xa nhà, tính tình khép kín, dễ gần nhưng không dễ hiểu và bày tỏ, nên tôi thấy đuối dần và xa dần việc học hành. Giờ nghĩ lại thấy mình ngu ngốc, và trả giá hơi đắt. Nhưng những ngày đó tôi vẫn tập đều đặn, vẫn đổ mồ hôi, nước mắt (nói thế thôi mồ hôi thì có nhưng nước mắt thì không vì với tôi đau trên sàn tập cũng là một niềm vui để nhớ), cho dù tới trước ngày thi một đêm tôi vẫn tập, rồi gặp tai nạn trong bài biểu diễn, rồi phải lên viện khâu mẫy mũi, rồi sáng hôm sau lại lên chuẩn bị cho kì thi, rồi bước từng bước cà nhắc lên thi với thể trạng tồi tệ. Người gầy khô xanh lét (do lười ăn rồi ít ngủ), mặt thì băng xéo cái băng keo cá nhân để không bị bung chỉ vết khâu, chân bị đau do té ngã không đúng... đủ thứ hết. Nhưng tôi lên đánh bài thì thấy mình quên hết mọi nỗi đau.
    Tôi cố gắng hết sức để trả ơn thầy tôi, trả ơn người anh mà tôi kính trọng, trả ơn gia đình mà luôn cho tôi niềm vui mỗi khi tôi về nhà cho dù đó là lúc tôi đau đớn nhất. Đạt đựoc tâm nguyện là lên được huyền đai. Mừng nhưng tủi vì thấy quanh mình sao cô đơn quá, không ai thật sự hiểu và đơn giản là đón mình sau kỳ thi để chúc mừng. Nhưng quanh tôi là những người tôi yêu và tôi không sợ cô đơn vì tình yêu cho gia đình ấy khiến điều ấy nhỏ nhặt thôi
    thay đổi nội dung bởi: HaclongXIII, 10-30-2010 lúc 03:50 AM
    T ự hào là môn sinh của Vovinam Việt Võ Đạo_ ^ ^ With VOVINAM, we are a family

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

     

Quuyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts