Những Tiếng Gọi Đồng Vọng qua: Thư Chung, Tự Khải, Nén Tâm Hương, Tâm Thư Cảm Tạ, Tiếng Gọi Khơi Nguồn… của Võ Sư Nguyễn Văn Nhàn; Tâm Thư Cảnh Báo của Võ Sư Nguyễn Văn Cường; VoViNam Con Đường Trở Về Với Dân Tộc, Ý Kiến về Dự Án Tu Chỉnh Đai Đẳng của Võ Sư Nguyễn Tiến Hoá; Tâm Thư Gửi Quí Thầy và Hồi Chuông Báo Động 1, 2, 3 của Võ Sư Cẩm Bình; Đề Nghị Một Số Ý Kiến của Võ Sư Diệp Khôi, Nhật Ký Của Một Người Huấn Luyện Viên của Võ Sư Tống Minh Đường; Tâm Tình Mùa Tưởng Niệm lần thứ 49, 50, 51, 52, Tâm Tình Mùa Húy nhật cùng Hành Trình VoViNam Việt Võ Đạo I, II, III và IV của MS Trung Trường; Người Trong Cuộc của Võ Sư Trần Đa; VoViNam Cần Một Chiến Lược Phát Triển Bền Vững của Võ Sư Châu Minh Hay... không thể là những viên đá ném xuống mặt hồ được... mà phải được khơi dậy, gạn lọc triển khai thành sách lược cần thiết cho thời trình chấn hưng và phát triển môn phái trong tương lai!

Riêng việc đi tìm cái nguyên nhân gốc gác dẫn đến thực trạng môn phái hôm nay cũng đủ làm hao tâm khổ trí của nhiều người vì đây là những vấn đề hết sức nhạy cảm, liên quan trực tiếp đến vận mệnhsống còn của môn phái, nên phải cân nhắc từ lời nói, hành động... Vì không ai chắc gì mình đã nắm được thật đúng mạch sựviệc. Nhưng không nói ra thì thẹn với lòng vì thiếu bổn phận đối với sư môn đồng đạo, còn nói ra thì chắc gì đã phân giải thiệt hơn để cùng nhau đi tìm lẽ phải của vấn đề?!
Sự suy tưởng về vận mệnh của môn phái không thuần là sự thao tác cứng ngắc của lý trí mà còn được thúc đẩy bằng một thứ tình cảm tha thiết của con người, với các thế hệ đời sau, không phải chỉ là sự giãi bày nỗi dằn vặt của một người môn sinh VoViNam Việt Võ Đạo thấy lý tưởng bị lung lạc, mà còn là mong ước của một người môn sinh thức thời hiện đại, sẵn sàng thừa nhận trách nhiệm của mình trước cái thực tại do mình góp phần tạo nên đồng thời vẫn hy vọng sự đóng góp của mình có được khả năng tác động vào thực trạng hiện nay, căn cứ vào đó mời gọi các hàng ngũ võ sư cao cấp, đồng môn quan tâm cùng nhau tìm ra các giải pháp hợp lý nhất, tiết kiệm thời gian và công sức nhất để thay đổi thực tại và mở ra một thời kỳ phát triển mới cho môn phái.

Cũng tương tự như vậy, Môn phái hiện nay cần phải hoặc tiến hành những thay đổi để tiến bước cùng lịch sử, hoặc sẽ bị lịch sử bỏ lại sau lưng!
Kẻ thù của ta là chính ta!Trước hết phải chiến thắng được chính mình, phải chiến thắng “cái thói hư và tật xấu“ trong chính mình, phải bao dung và thể hiện tinh thần hiệp sỹ, phải dám xả thân vì cái tốt, dám tìm ra con đường đúng cho chính mình, giải quyết những vấn đề của chính mình trước!
Cải cách luôn là con đường đấu tranh đòi hỏi nhiều trí tuệ và dũng cảm, phải có sức thuyết phục cao, phải sẵn sàng đương đầu với chống đối... rất khó. Song cái khó lớn nhất là làm sao tạo ra được sự đồng thuận cao nhất, hợp lý nhất cho mọi người để giải quyết những vấn đề rất tế nhị, rất sống còn. Nhưng không bắt tay, không thử để tự chiến thắng được mình trước thì làm sao có được sự đồng thuận chung đáng mong muốn này!?
Nhưng hình như thành tâm cải thiện để thoát ra khỏi căn bệnh trầm kha của thời thế như: thụ động - cầu an - a dua - tự trói - mất gốc, ngổn ngang trong công cuộc phát triển hàng ngang, mạnh ai nấy làm... để làm lại từ đầu vẫn đang là gót chân Achilles của Môn Phái nói chung và của Tổ Đường nói riêng! Vậy môn phái phải đành bó tay, không dám làm cái việc của mình phải làm cho chính mình, nghĩa là bất lực chịu rơi vào một cuộc bể dâu mới, rồi mới dần dần tỉnh mộng lần mò thử nghiệm con đường cải cách?
Nghiệp Tổ luân truyền hưng chính khi
Cơ thời chuyển hoá hiệp nhân tâm.

Nhân Mùa Tưởng Niệm xin khấn cầu Hồn Thiêng Sông Núi, Anh Linh Sáng Tổ, Anh Linh Chưởng Môn độ trì cho tất cả.

Hải Ngoại Trời Âu, ngày 17 tháng 4 năm 2013

MS Trung Trường