DI NGÔN CỦA SÁNG TỔ


Sống: 

  • Ta không mong đợi những may mắn
  • Không cầu xin một tình thương
  • Ta phải kiên nhẫn vật lộn bằng nước mắt
  • Bằng máu với tất cả cùng tột của gian lao khổ hạnh
  • Ta bao giờ vẫn hiên ngang đón nhận lấy trong cuộc sống liên tục những cơn tàn phá phủ phàng
  • Những chua chát của đổ vỡ
  • Và luôn mãnh liệt để tái tạo

Phải:

  • Ta phải sống mỗi ngày mỗi xúc tích mãnh liệt hơn !
  • Nhưng phải sống với nhãn quan thông suốt, siêu việt và hợp lý ;
  • Không chạy từ một cực đoan này sang một cực đoan khác.

Nếu:

  • Ở đời ta chỉ nhận định cuộc sống theo một khía cạnh phiến diện, để rồi, hoặc là sống nhiệt cuồng thái quá, hoặc là chán nản, thất vọng thì thật ra ta chưa hiểu và sống hết cái ý vị của sống. 
  • Ta chỉ ở giữa bước ra đời rồi chết gục. 
  • Ta chưa tìm nổi một hướng đi, một chổ đến. 
  • Ta chưa có một sức chiến đấu bền bỉ, một ý chí vững chắc, một tài ba vượt bực, một hoài bảo lớn lao và một tim óc làm việc cho ra việc.

Ðời:

  • Phải là một bức tranh linh động đầy lửa sống muôn màu ! 
  • Thắng hay bại đều cần phải nếm trải. 
  • Tình cảm và lý trí cần được khai thác đồng đều. 
  • Thất bai đỗ vỡ là hình ảnh của khổ đau tủi hận; 
  • Ngu đốt ngờ nghệch thật đáng buồn thương chua xót, 
  • Nhưng nếu ở đời lúc nào ta cũng chăm chăm dùng mưu mô khôn lanh qủy quyệt để mong đoạt hết mọi thắng lợi thì qua cái cảm giác ban đầu, cuối cùng thắng lợi đó cũng không giá trị hơn một đổ vỗ, thất bai.

Cho nên :

  • Muốn tận hưởng ý nghĩa của cuộc sống ta phải được thắng và có bại và phải giữ gìn nhân tính. 
  • Ta phải biết vui, buồn, mừng, giận, yêu ghét, sợ tùy theo cảm xúc và cảnh ngộ. 
  • Lấy tình cảm dẫn đường cho lý trí và hành động. 
  • Và dầu trong thời gian, không gian nào, con người cũng đều yêu, đều cảm phục cái ÐẸP của NGƯỜI , của VẠN VẬT,của NGHỆ THUẬT của TIM ÓC và của HÀNH ÐỘNG, con người đều ham chuộng, tôn quý tất cả những gì là ÐỨC ÐỘ, TÀI NĂNG, ÁNH SÁNG, CHÂN THÀNH, và THƠ MỘNG. 
  • Con người phải tu dưỡng tinh thần, rèn luyện thể xác, nổ lực làm việc bình tĩnh trước mọi hoàn cảnh, mưu lợi ích cho mình và cho người. Ðó là phục vụ Con Người, chân Lý Tưởng của Sống.

Ta đã cạn nước mắt, mất tiếng cười vì cuộc đời, nhưng ta đã được quay về với linh hồn trắng trong, nhân hậu của NGƯỜI THỰC NGƯỜI.

Nhưng ta đã vượt khởi lên trên những tối tâm, tội lỗi của NGƯỜI CHẲNG NGƯỜI.

Bao đớn đau tan hồn, nát xác người đã gieo ở ta, ta đã gạt hái những bông hoa cao đẹp nhất ở sự THƯƠNG YÊU và THA THỨ vô bờ.

(Từ một đêm mưa gió bão bùng của núi rừng Tam Ðảo, tỉnh Vĩnh Yên - Bắc Việt nă?Từ một)
VÕ SƯ SÁNG TỔ NGUYỄN LỘC.


Bác sĩ Ðàm Quang Thiện đã ở bên cạnh Võ Sư Sáng Tổ trong những này, những giờ, những phút cuối cùng của Võ Sư Sáng tổ trên trần thế. Lúc cuối cùng, Bác Sĩ Thiện đã hỏi Võ sư Sáng Tổ có lời di chúc nào muốn để lại cho môn sinh không ? võ sư Sáng Tổ đã trả lời:

Bạn quên là: Ðã từ lâu, chúng ta luôn luôn sẵn sàng để ÐẠI HÀNH, mà không thắc mắc mảy may gì nữa sao ? Về VOVINAM tôi tuyệt đối tin LÊ SÁNG, một môn đệ giỏi nhất và trung thành nhất của tôi. Từ lúc mới nhập môn cho đến bây giờ, tôi sắp lên đường chu du thời gian, Lê Sáng luôn luôn ở bên cạnh tôi. Giờ này, là môn sinh độc nhất ở bên cạnh tôi. Như tôi hằng nói với bạn, Lê Sáng đủ các điều kiện Ðức, Trí, Thể để tiếp tục sự nghiệp của Tôi. Tôi tin rằng Lê Sáng sẽ đi xa hơn tôi ... Và người kế nghiệp Lê Sáng sẽ đi xa hơn Lê Sáng. Và cứ thế, mà VOVINAM sẽ tiến mãi mãi ... Và, vì thế không thể ghìm đà tiến của VOVINAM trong khuôn khổ một quyển sách được. Thôi, vĩnh biệt...

 

 


 

..