NHẮN NGƯỜI HUYNH ÐỆ
Trung Ðạo (Tuần hương tưởng niệm 1983)


Tình non nước , đồng bào chủng tộc
Nghĩa sông hồ, lăn lóc muôn phương
Dù rằng ở lại lên đường
Tim vàng lai láng, tình thương tột cùng

Mong một buổi tương phùng thắm thiết
Nghĩa tình sâu bất tuyệt mênh mông
Ðây hồn non nước chứa chan
Ðây tình sư đệ cao sang giữa trời

Mắt trong mắt tuyệt vời cơ cảm
Tay trong tay chặt bám cuộc đời
Dù bao dâu bể đổi dời
Tình huynh, nghĩa đệ dưới trời sáng trong

Nhưng thực cảnh gai chông thử thách
Ðường còn xa, Ðích tời còn 
Ai ơi còn nhớ lời ta
Trước giờ vượt trùng dương cỡi sóng

Vầng trăng thiêng lồng lộng tỏ soi
Hành trang chính chỉ khưng trời thân yêu 
Cùng hình ảnh riêng chiều Phú Mỹ
Bờ Long Giang chung thủy năm xưa

đồng xanh xum hợp sớm trưa 
Lúa vàng trỉu hạt đẹp mùa nghĩa ân ...
Lo nguồn gốc lãnh phần ở lại
Lo mối giềng nên phải xông pha 

Thế rồi đất khách bôn ba
Thế rồi đất Việt giử nhà ẩn công
Thế rồi đã 3 năm hiu hắt 
'THỦ TIÊN CÔNG' định đặt 'XA LUÂN'

Cũng mừng trên bước gian truân
Hữu duyên tương ngộ Bạn đồng - Tâm Giao !...
dù mới củ trước sau cũng một
Một đường đi xuyên suốt gai chông 

Một niềm tâm sự đêm trăng 
Một tình môn phái, một dòng sông sâu
Trời cao có tinh cầu tỏa sáng
Ðường ta đi có bạn Tâm Giao

Ðường trần - ôi cảnh đẹp sao !
Ðôi bờ sứ vụ xứng bao ân tình.

Nầy nhân buổi cơ lành hoằng hoá
Ðang bừng ra sáng cả 5 châu
Bấy lâu thao thức canh thâu
Liệu rằng 2 chử TÂM ÐẦU vững chưa ?

Người ÐẤT VIỆT sớm trưa mong ngóng
Vọng trùng dương dõi bóng Ðạo Kỳ
Người đi tạo được những gì
Liệu rằng 2 chử 'KIÊN TRÌ vững chưa?

Người đất khách từng giờ phấn đấu
Nổi đường xa nung nấu tâm can
Người nơi quê Mẹ lầm than
Liệu rằng 2 chử “Ðá vàng” vẹn sao?

Người đất Việt nêu cao vàng đá
Cảnh nhọc nhằn chặt dạ bền tâm
Người đang dong ruổi xa xăm
Sớm chiều bồi đấp HẠNH CÔNG thế nào ?

Người ra đi trước bao nguy khốn
Liệu trăm bề vượt chốn lao lung
Người nơi Quê Mẹ gian truân
Liệu rằng 2 chử CHUYÊN CẦN vẹn chưa ?

"ÐƯỜNG" không "ÐÍCH", tâm mờ u tối
Cảnh trầm luân chống chỏi sao kham
Ai ơi ! chớ để lòng vàng
Sớm chiều mờ nịt, nát tan ân tình !... 

ÐÍCH là ánh bình minh hùng
Ðạo vào đời, xã kỷ, nêu gương 
Ai mưu toan tính vạn đường
Riêng ta chỉ có tình thương đối đời

'TÌNH THƯƠNG giúp sức người dung hóa
Mang KHIÊM CUNG đổi cải 5 châu
'ÐỨC' cao như ánh tinh cầu
TÀI kia như ánh đèn dầu trong đêm

TÀI gặp TÀI, tỵ hiềm khó tránh
ÐỨC gặp TÀI, như cảnh mùa Xuân
ÐỨC mang khiêm hạ ân cần
Chân thành kính phục công năng cuả TÀI

Rồi tìm cách giúp TÀI phỉ chí
Có môi trường, bạn quý luyện rèn
Thời gian TÀI thấy giỏi thêm
Bổng nghe cảm phục ÐỨC HIỀN giúp cho

Người HÀNH ÐẠO, tâm cơ như đức
Khách SÔNG HỒ, như bậc TÀI cao
Trước giờ trọng trách lớn lao
ÐỨC kia muốn có, liệu sao mọi đường

Muốn lập đức tình thương phải rộng
Niềm nhân sinh phải thấm tâm can
Tiền đồ cao trọng chói chan
Thắng từng tiểu cuộc, liệu toan cách nào ?

Người ÐỨC HẠNH trông vào ÐẠO NGHĨA
Dù có TÀI chẳng dám cậy TÀI
KÍNH NHƯỜNG - THƯƠNG XÓT - MIỆT MÀI
Nói năng như cảnh điện dài chuông ngân

TRÊN TÔN KÍNH TRUNG ÂN tỏ rạng
DƯỚI MỤC HOÀ, RUNG CẢM thâm sâu
Gần nghe cảm mến cuối đầu 
Xa nghe nô nức mong sao đón mời 

Cơ hoằng hoá cần người Chính Ðức
Giử mối giềng, xây bức trường thành
Sáng danh nguồn cội cao minh
Liệu rằng đó kịp đón mình hay chưa ?

Vài câu hỏi trong giờ thiêng kính
Là tiền đề phải định cho xong
Ðịnh rồi phải kịp rèn công
Ðón chờ giáo lệnh, thong dong giúp đời ...


 

..