NHỮNG GIỌT NƯỚC MẮT
Trung Ðạo (Mùa giổ tổ 1988)


Trong một ngày trên hành trình vạn dậm
Tôi ngồi đây, ôn nhớ lại những ngày qua
Nghe nao nao ...Bi - Tráng ...chan hoà
Ðời lý tưởng, trải bao phen xúc cảm!

Thưở ấy !
Phút đăng trình xây nghĩa sống
Tôi nôn nao, hăm hở ... tiến lên đường
Chí làm trai,
                 phải làm người,
                                ý lực chói chan,
Tôi dũng mãnh, băng mình theo tiếng gọi ...

Thưở ấy !
Tuổi xanh chưa hề vướng bụi !
Bụi trần ai ...vinh nhục, giữa cuộc đời.
Thành - bại vui - buồn...
                                    tâm sự chơi vơi
Không vướng bận, hồn say men lý tưởng.

Thưở ấy!
Phút đăng trình nung chí hướng
Tôi bồi hồi, gạt lệ giã từ Cha
Bái biệt Thầy, nước mắt chan hòa...
tôi đã khóc ...
                lần đầu tiên trong ý-sống!

Kể từ đó ...
        Tháng năm dài ...
                    tình thiêng ....
                                    trải rộng...
Tôi vui say, thanh đãng bước sông hồ !
Lệ ân tình..., thỉnh thoảng lại bồi tô
Cho ý lực ngất cao thành đạo sống.

Ôi ! những giọt nước mắt
                            từng hồi chãy nóng
Từ tầm nhìn, cảm nghĩ tuổi hoa niên
Ðưa đời tôi từ ích kỷ ...tị hiềm ...
Ngày mỗi vượt, mỗi xa bao vướng bận !

Nhưng cõi đời, mấy ai không lận đận
Khi đường đi, chọn nẻo thác ghềnh ?!..
Khi núi sông buồn thảm ...
                        gió bão mịt mùng tuôn
Màn đen tối phủ trùm lên đất Việt!

Những nụ cười tươi ... từ từ vắng biệt !
Những cuộc đoàn viên ... 
                        phút chốc thưa dần...
Tôi cúi đầu ...
                lệ chãy
                            góp nhặt tinh thần
Trui lặng lẽ ...
                    hồn trôi theo vận nước !

Kể từ đó,
                đường non sông hẹn bước !
Thề băng mình quyết vượt đoạn chông gai
thà cam go , tìm ánh sáng cho ngày mai,
Hơn cam phận, nhìn nước non nghiêng ngữa !

Từng ngày trôi qua, mạch sầu chan chứa
Gởi hoàng hôn ...
                    Nắng sớm ...
                                    mưa chiều ...
Gởi tóc trắng Mẹ hiền,
                                vườn xanh,
                                                lũ trẻ,
Nghe thương - buồn trổi mạnh biết bao nhiêu !

Mổi độ xuân sang, mai vàng rực rỡ
Hồn thẩn thơ ...
                    chết lặng trước thời gian 
Pháo giao thừa bật tung bao ngấn lệ
Khóc thương nguồn, thân thế và giang san ...

Ôi lệ nóng !
                   cứ chan hoà theo cuộc sống
Và sau mỗi lần ...
                    máu nóng lại bùng lên !
Tôi cắn răng
                    đứng vững
                                hồn mông mênh ...
Nuôi chí hướng, ủ tình quê, nghĩa nước !

Cho đến một ngày ...
                sóng trùng dương gọi bước
Tôi lên đường, bỏ lại mảnh vườn xưa!
Có Cha già, Mẹ yếu, cháu dại ngây thơ 
Và người Chị, cả đời nắng mưa dầu dãi ...

Tuy ra đi ...
                nhưng hồn tôi để lại
Nơi vườn xưa, đất cũ ...
                        nghĩa nắng thâm tình !
Tập làm người ...
                        tập hai chữ hy sinh
Ngày phấn đấu ...
                nhưng đêm trường pha ngấn lệ !

Nơi đất người,
        từng cơn thức giấc ...
                                là từng hồi sống lại
Với trời xưa, đất cũ ...
                        nghĩa nặng ... thâm ân ...
Và cứ thế, đời có lệ nghĩa nấu nung
Vui chiến đấu, chói chan đời lý tưởng !

Tiếp đến một ngày, cuộc đời tôi quãy gánh
Mỡ tình đời, trong cảnh ngộ lưu vong
Tuy nặng nề, chất chứa thật mênh mông
Nhưng ý sông, nghĩa đời thêm sáng tỏ !

Ôi buồn vui !
Ôi đoạn trường ... bi thiết !
Có nghĩa gì chăng,
                    khi đối mặt với cuộc đời ?!
KHÔNG !
Khi đã vào phận người
Phải biết khóc,
                    và nên cười !
BỞI - bao vướng bận,
            chính từng nấc thang tiến bước

Ðời đáng sống khi đời vui nghĩa nước,
Ðời chói chan, khi biết nặng tình dân !
Ðời hào hùng là đời năng thoát vượt,
Mượn buồn vui, vinh nhục luyện tinh thần.

Bổng hôm nay đây, bên đàn trẻ dại
Những chồi xanh đang thấm giữa phong ba !
Ôm ấp tình thương,
                        gợi ân nước - nghĩa nhà
Cho đàn trẻ trong ngày thiêng nhớ Tổ !

Tôi bổng gạp giọt lệ hiền hoen ứa
Ðong bờ mi, theo tiếng nói nghẹn ngào ...
Của người trò ...
                        tuổi trẻ ngẩng trời cao
Tìm đích sống nơi Quê Cha đất Tổ!

Tôi lắng nghe ...
            mà lòng rưng rưng tưởng nhớ
Giọt lệ xưa ... trong phút tập làm người !
Thương cảm mênh mang,
                        không thể nói bằng lời ...
ngồi chết lặng ...đón sâu dòng cảm xúc !

Và sau đó, trong đời tôi lại gặp
Lệ thương con, của người Cha trẻ
                                            mới vào đời 
Ôi lệ ân tình lai láng kết buồn vui 
Nương nghĩa sống, mượn dòng thơ diễn tã.

Hơn 20 mươi năm rồi, gởi thân cho chí cả
Và đời tôi, nay tuổi đã trung niên
Bao năm rồi, đưỡc sống cho Mối giềng
Bao u uất, nay có nguồn an ủi!

Ôi ! những người trò hiền
                        đang cùng tôi bước tới !
Cứ vươn lên như sức sống của loài tre
CHẤT dai bền,
                    LÒNG ngay thẳng,
Hãy làm PHAO, và kết lại thành BÈ
Vượt biển lớn về Quê Cha Ðất Tổ !

Ôi tuổi hoa niện,
                            buị đời chưa hoen ố !
Hãy hồn nhiên, tươi thắm với thiên nhiên,
DƯỠNG SỨC THẦN - NUÔI CHÍ LỚN
                  ắt có ngày trời thiêng nổi gió
LỬA ÐỒNG TÂM nương đó đốt gông xiềng!

Nhưng ngay bây giờ,
                            hởi tuổi hoa niên !
Cần cảnh giác, 
            chớ để niềm riêng chôn chí hướng!

Ðường ta đi là con đường rộng lớn...
Thật thênh thang ...
                    dung chức tấm tình người !
Có lệ thần ...
                gươm báu ...
                                    ánh trăng soi ...
lệ ấp ủ - trăng soi đường - gươm chiến đấu !
Cho đến được ngày ...
        có lệ nghĩa tiếc thương đời đáng sống !

 


 

..