Một sớm mai hồng, tiếng
chim ánh ỏi
Trời xanh mắt trong không xa vời vợi
Giọt lệ mẹ già thôi nhỏ vì con
Gương mặt mẹ hiền đã hết héo hon
Trẻ reo hát đón cha về ói ả
Cơm lúa mới thơm lên hương vị lạ
Chim reo vang mừng hoa nở đầy vườn
Tất cả vui lên ! Xóa hết tủi hờn !
Phương trời đó thanh bình, ta đã dựng ...
Có phải tám mươi năm, vách
xiêu, nhà trống
Lang sói lên ngôi, thịt máu hôi sình ?
Có phải hai mươi năm dòng dã đao binh
Rừng cháy, nhà tan, cỏ khô, hoa héo ?
Gió bão vây quanh, mồ hoang lạnh lẽo
Có phải núi sông xương máu xây thành ?
Bao nhiêu mầm non gẫy gục tan tành
Trời bầm tím, ngực đau thương khép cửa
?
Sau bão máu, mây tan, tắt lửa
Có phải Hòa Bình về giữa lúa đơm bông ?
Đã thấy mặt trời hiện với phương
Đông
Đã thấy cây xanh mọc trên nền xám
Thấy nhà mới từng hàng, thấy bài ca hùng tráng
Thấy bốn phương rực sáng hội hoa đăng
Có phải phương trời dựng bởi nhân năng
?
Rồi đây đó, phất cao
cờ võ đạo
Hào khí tiền nhân bừng lên hoài bão
Đoàn môn sinh Việt Võ Đạo khai hoang
Dậy đi thôi ! Trời dựng sáng phương Nam...
|