THƠ TRUNG ÐĂNG


THÁNG TƯ HOÀI NIỆM  /  THEO DẤU CHÂN NGƯỜI  /  DỰNG NGÀY MAI  /  BÀI CA TRÊN QUAN ẢI  /  GỞI NGƯỜI HUYNH TRƯỞNG  /  GỞI TRUNG QUANG  /  THỀ XƯA /  30 TỰ VỊNH  /  BÓNG TRE XANH  /  ÐÓA HỒNG NÀO NĂM XƯA TA TRAO  /  ÐÈN KHUYA  /  QUÊ HƯƠNG CÒN ÐÓ MÙA XUÂN


 

THÁNG TƯ HOÀI NIỆM
(ý tứ bài thơ nhớ nguồn của Huy Tâm)

Nhìn kia: rừng xanh cây cao nhớ gốc
Ngoài xa gió đưa nước trở về nguồn
Mênh mang giữa nắng mùa ly biệt
Ai hát trên đồi xa nhớ thương

Bởi là Cây nên lá rơi về Cội
Bởi là Sông nên ra bể nhớ Nguồn
Bởi là Người nên hoài vọng cố Hương

Ta hát theo bài ca nhớ mong
Ðìu hiu sương khói một giòng sông,
Cha đứng bên thềm phơ tóc bạc,
Chờ con, con giữa đời mênh mông!

Là trai mùa xưa vác kiêm qua sông
Người xa, người hiểu được ta không?
Ta đi vì yêu non nước,
Ta đi vì đời mênh mông !

Nhìn kia: Giòng sông, nước chảy về Nguồn,
Mùa thu về Nam, nhạn chẳng quên đường.
Bởi là Người nên nhớ Nước,
Bởi quê nghèo nên luyến thương

Quê hương, quê ta biền biệt trời mây !
Lời Thầy vang giữa gió mê say:
Ði, để giúp đời, đi để sống,
(Mười bốn năm đi làm tương lai)
Tháng tư chợt đến câu hoài niệm
Chiều vang bài hát giữa trời mây:

Ði để giúp người, đi để sống
Áo xanh gươm bạc nữa bờ vai
Tháng tư chợt sống câu hoài niệm,
Người xưa, lời cũ vẫn còn đây:
Ði để làm người, đi để chết
Cho ngọn cờ Võ Ðạo tung bay....

 

Mục lục

THEO DẤU CHÂN NGƯỜI

Người đã về xôn xao bờ mộ cỏ,
Mùa vàng rơi, xao xác lá bên rừng
Người đã về non nước giữa mùa xuân,
Ta còn lại, giữa đường trần giông bảo
Người đã về, quê hương đầy lữa máu
Thôi hận thù, giấc ngủ thật bình yên
Như giấc mơ ngày đó bước lên!

Xin Thầy hãy ngũ yên !
Ðất quê hương, thôi phủ kín hình hài.
Lời ca nào những chiều xuân xa bay:
Theo dấu Thầy đi, đời còn rực rỡ
Những áo trùng dương ngợp giấc mơ say !

Ngày xa xa, nắng xa xa
QUÊ HƯƠNG mình mây nắng bao la.
Nắng mây còn đượm lời thơ cũ
Non sông còn bài hát thiết tha !

Ngày xưa hiến dâng đời, vui bước lên
Cờ bay vàng rực, nắng mông mênh,
Người ca trong buổi chiều ly loạn,
Người ngủ ngàn năm dưới cỏ xanh !

Người đã về ! rừng hoang đã bình yên
Ðạo kỳ bay ngợp giấc cô miên ?
Lối mòn xưa, theo Người ! ta vẫn bước
Như giấc mơ ngày đó mông mênh !!!!!

 

Mục lục

DỰNG NGÀY MAI

Hồn nước giục Anh Thư luyện võ
Thù nhà khuyên Hào Kiệt rèn tâm

Lữa lên rực sáng đuốc cầm tay
Sông núi mùa xuân tươi thắm thay
Ðất khách quê người mang ý chí
Quê nhà đất mẹ một lòng ngay

Tổ Quốc rủ mời trai Trung Dũng
Sử Việt ghi danh gái Hiếu Từ
Quốc phá gia vong người hữu trách
Hãy cùng chung đuốc dựng ngày mai.

 

Mục lục

BÀI CA TRÊN QUAN ẢI

Rừng U Minh nghiêng ngã giữa chiều Ðông,
Thái Bình Dương rào rạt lời ca ngàn năm!


Trên một nhánh cây cao, ta vổ búa hát bài ca của một đời phiêu lãng, ngở như mình cởi ngựa Hồng trên đồi xưa, ngở như mình đứng giữa ải quan chiều gió lạnh.....

Gió đìu hiu về đây nhớ thương
Ải quan ta đứng gọi mây buồn.
Mây ơi ! cho ta gởi về bên đó
Lời ca người đi tha phương.

Lời của bao hồn thiên cổ
Ðã về trong tình quê hương
Gió ngựa tung bay hào khí
Kiếm cung mấy đời gió sương !

Ðây ải quan hề ! nghe cuối chân
Ðá sỏi cười reo, bước ngại ngần
Nữa đời hoang vắng còn hoang vắng,
Nhạc lên cổ thành bâng khuâng....

Ca Rằng:

Ðèn khuya sáng một lời thề
Người đi đi mãi không về
Nhớ người lòng suối đê mê gợn sầu.

 

Mục lục

GỞI NGƯỜI HUYNH TRƯỞNG
Gởi huynh trưởng Nguyễn Văn Môn

Cười nói vang vang bác với tôi
Mừng nhau, ta vẫn sống trong đời 
Dù đất nước này - nơi ở tạm
Ít ra ta còn được reo cười !

Gặp nhau chợt nhớ buổi lầm than
Gạo hẩm, nước ao, ngọt đá vàng
Chuyện đời năm cũ nhiều chua xót
Chợt xa như một giấc mơ màng

Nầy lắng nghe ! trong chiều xót xa
Bao nhiêu bè bạn cũ thiết tha
Nâng cốc trà thơm, tôi với bác
Mừng nhau, đời vẫn còn có ta !

Trăm năm thân thế một gòng đưa
Tiển bác về xa, dạ thẩn thờ
Nâng cóc trà tàn, tôi quạnh quẻ
Ðời xưa, chuyện cũ, lại mong chờ !

 

Mục lục

GỞI TRUNG QUANG

Chiều nghe có "gã từ quan" 
Rằng đêm biền biệt hoa vàng rụng rơi,
Nhà tre một mái chơi vơi 
Một vành ao lạnh bến đời tiêu sơ

Rằng đi giữa khói lam mờ
Tìm quen với mấy vần thơ ngai ngần
Ðầu mùa xuân, cuối mùa xuân
Ðời tan trong rượu, quay cuồng xa xa ?

Ðàn gươm nay một mình ta
Ghé vai cùng gánh nợ nhà năm xưa !
Một lần mơ, hai lần mơ
Chiều xưa bỏ học qua bờ xanh xao,
Chiều xưa vào cuộc công hầu
Người nâng chén tiển ta vào ... thiên thu !
Một trầm tư, hai trầm tư,
Mười ba năm một thế cờ bại vong.

Qua dòng sông, qua dòng sông,
Ta: Kinh Kha, vẫn bụi hồng nổi trôi.
Người đưa ta bước ...qua đời,
Ta chưa gục chết, người rơi, mộng tàn ?

Lời thơ gởi kẻ từ quan
Ðêm qua giấc mộng hoa vàng ngũ say,
Rằng xưa kiếm thép trao tay
Rằng nay giữ gió chiều bay ngậm ngùi 
Ta còn lại một mình ta thôi !

 

Mục lục

THỀ XƯA
(Kính gởi nhị sư huynh: Trung Chí, Trung Nghĩa)

Giang sơn còn đó lời thề
Chiều nghe gió lộng, lòng tê tái sầu
Mài gườm tên bến sông sâu
Áo xanh, gươm bạc, mấy mầu thiết tha 

Người ở bên nầy, lòng chưa cách xa
Lời xưa vẹn giữ, chiều qua bãi đời
Ta giờ vổ kiếm mà chơi
Thân trai, mệnh nước, nhớ lời năm xưa 

 

Mục lục

30 TỰ VỊNH

Nhất kiếm trấn Nam thành
Hữu lực chẳng cầu danh
Thi, tửu là bạn thiết
Gia là chân núi xanh -

Một tay nâng kỳ hiệu
Ðứng giữa đời mênh mông
Một tay nâng vò rượu
Cười giữa giòng miên sinh
Một vai đeo gươm bạc
Hào khí tỏa ngàn năm
Một vai đeo đàn trống
Hát qua đồi xa xăm
Tâm thân là khoảng trống
Bụi trần bám vào đâu?
Danh vị cũng bằng không
Nên chẳng chuyện tương cầu

Ta là ta thưở trước
Ba mươi đã bạc đầu
Trần thế xa vời vợi
Xa như chuyện công hầu ...

 

Mục lục

BÓNG TRE XANH

Một chén trà nâng, câu chuyện cũ,
Bờ môi lành lạnh, nhớ chiều xưa...
Ngày qua... những gió cùng mưa,
Kiếm côn, côn kiếm... ơ hờ núi sông! 

Mừng bạn, ta dâng lời chúc tụng,
Bốn bề mây cuộn, có hề chi.
Gió mây từ thuở biệt ly, 
Ừ, trong mây gió có gì vấn vương! 

Ðây bóng Tre Xanh, giồng đất cũ,
Rừng thưa, cánh nhạn xoãi về đâu?
Ngày qua như bóng vó câu,
Ngày xa, tóc bạc mấy mầu khói sương... 

Một nén hương tàn, cơn mộng cũ,
Bên trời ngọn gió thở đìu hiu,
Chiều qua nghe tiếng gió reo,
Gió treo đầu kiếm vang nhiều ước mơ! 

 

Mục lục

ÐÓA HỒNG NÀO NĂM XƯA TA TRAO

Nầy nắng vàng hanh hoa lá bay
Nầy em yêu, giữa nắng chiều nay
Có phải lồi mòn nghe rạo rực
Tình yêu ta, tình giữa mùa say !

Nầy đoá hồng anh trao thiết tha
Nầy em ! cài lên áo đôi hoa !
Em có hiểu ngày xưa Phạm Lãi 
Trao nụ hồng rồi đi, đi xa ?

Anh chẳng được như người Thiên Cổ
Anh chẳng quyền uy để thét ba quân
Ðạp thành lũy xây cho người đế nghiệp
Rồi đưa em qua ngũ hồ đón xuân

Anh chỉ là tên bại binh hèn mọn
Nơi xứ người im lìm dấn thân
Nhưng anh yêu em, tình yêu đếnmuộn
Nên rất nồng nàn, nên rất thiết tha
Anh hãy trao em nụ hồng sau chót
Chiều nay gió về, tàn héo muôn hoa 

Anh hỹ trao em những gì còn lại 
Trong tâm hồn cằn khô nhớ thương!
Thôi, chẳng được như ngày xưa, Phạm Lãi !
Tình ta sẽ hoà trong tình quê hương.

Nầy theo tiếng gọi, lên đường
Áo Xanh, tay thép, chiều vương nắng hồng
Ta đi, từ đó mênh mông,
Vì môn phái gọi, quên lòng hoang vu !

 

Mục lục

ÐÈN KHUYA

Ðèn khuya sáng một lời thề
Ðiệu thơ ngày củ đê mê gợi sầu
Mài gươm trên bến sông sâu
Trượng phu nào kể bên đầu tuyết sương!

Ðứng giữa trời tha hương
Nghe thời gian biền biệt
Những mùa xuân tha thiết
Những chiều mây trắng tung bay

Lời xưa còn đến hôm nay ?
Ðèn khuya còn sáng đêm dài nhớ mong,
Ðồi cao còn vó ngựa hồng,
Người đi sớm núi chiều sông dãi dầu.

Ðèn khuya lạnh bến sông sâu
Á ơi ! tóc đã phai màu nắng mưa 

 

Mục lục

QUÊ HƯƠNG CÒN ÐÓ MÙA XUÂN

Ðêm qua con mơ về bên giòng sông
Nắng xuân vàng đọng nổi hoài mong
Phơ phất thềm hoang, sương khói nhẹ
Trắng phau vàng tóc mẹ chờ trông !

Ðêm qua về qua đời kiếm cung
Quân reo vang dậy núi cùng sông !
Rập rềnh muôn vó câu tung bụi
Con đã về qua đời mênh mông !

Ðêm qua trở lại bờ sông
Ngày xưa, ngày con thơ dại
Nước một giòng
Như thời gian trôi mãi !
Mua xuân, rồi mùa xuân ...

Con đi, con theo lời nói năm xưa
Con ra gió bụi dt lời thơ
Ðêm qua sực tinh con hoài vọng
Bên sông xa như đời ngây thơ !

Ðêm qua mùa xuân về trên đồi cao
Gát trọ nằm nghe gió về xôn xao,
Tay trắng nữa đời con luân với lạc
Quê người còn vang tiếng mùa tan tác !

Ðón gió dầu xuân
Nâng chung rượu mừng
Ðứng giữa bình yên
Nữa đời rưng rưng

Quê hương còn đó mùa xuân ?

 

Mục lục


 


 

..