THƠ TRUNG NĂNG


HAI MƯƠI NĂM  /  BỜ HÁT GIANG  / NẾU MỘT MAI  /  XUÂN ÐẾN  /  CON MUỐN THEO THẦY  /  CHÚC MỪNG NĂM MỚI  /  GIÒNG TƯƠNG HOẠ  I  /  GIÒNG TƯƠNG HOẠ II /  TỰ TÌNH CA


 

HAI MƯƠI NĂM
(20 mươi năm ta đi tìm cuộc đời ! 20 muà tưởng niệm, mang lời cũ ra đi)

Mang lời mẹ ru, ta đi vào giữa loài người
Ðất chẳng hoà hơi men dịu ngọt
Trời không rộn rã bóng hoa rơi 
Nhưng lòng rất bình yên
Lòng dậy khí hạo nhiên
Nhưng đời rất phù du, 
Nên đời ta chứa chan từng giây phút.
Nhân loại rất mênh mông...
Nhưng tình yêu con người chứa chan mời mọc;
Nên ta vẫn đi, còn mang tiếng cười điệu khóc,
Soải buồn vui qua từng đoạn thời gian
Ta đi, ta ra từ một giang san
Ngàn năm mây trắng đôi hàng nhớ nhau,
Ta xa, ta theo lời xưa xác xao.
Vai mang nặng giấc mơ đầu: Kiếm cung !

Tháng tư giữa cõi bụi hồng,
Rưng rưng nổi nhớ niềm trông rạt rào.
Người xưa bỏ cuộc côgn hầu,
Nằm yên giữa giấc ngàn thâu, đơị chờ.
Vần thơ, ta dựng ngọn cờ,
Ðọc câu hoài niệm, buồn chơ vơ buồn !

Hai mươi năm , một đoạn đường....!

 

Mục lục


BỜ HÁT GIANG
(Tặng đoàn nữ Anh Hùng Ngày Mai - San Jose, California)

Bờ sông thiêng ai trút câu thệ nguyền,
Bờ sông vang bao tiếng quân u-huyền 
Voi lạc nẽo đầu, thôi gầm rú
Ngựa mõi đường dài, giấc tịch miên !

Bờ âm u ta nhắn lời ngàn năm
Anh Linh mấy kẽ vì núi sông
Chìm khuất trong làn hương tản lạc
Về nghe câu thệ nguyền kiếm cung

Bờ sông vang hình bóng người Anh Thư
Cuồn cuộn thời gian một giòng xa mù
Mà thiếng thét quân còn đồng vọng
Mấy giòng thanh sử nặng trầm tư !

Về Mê Linh, nghe lời Trưng Nữ Vương!
Ðêm đuốc hồng soi, trống vổ quay cuồng
Ðêm Mê Linh dấy lên hào khí cũ
Kiếm cung một đời gió sương !
Hát Giang một giòng Trung Liệt
Ngàn năm soi dấu quê hương !

 

Mục lục


NẾU MỘT MAI

Nếu một mai con tròn ơn sông núi 
Mẹ đừng buồn, đừng thương nhớ chi 
Giòng sông bóng lá xa chìm nổi 
Kiếp phù du tử biệt, sinh ly !

Hãy đăït con bên giòng sông xanh
Lắng nghe ngày tháng đổ yên lành
Phù sa thấm ngọt từng hơi đất
Từng chuyến tàu qua giữa nắng hanh

Hãy mặc cho con màu áo cũ
Màu võ y cao rộng đời đời.
Nữa giấc mơ buồn tan nát cả,
Lòng con còn nghỉ chuyện ngàn khơi

Xin giữ dùm con thanh kiếm bạc
Hùng uy dù đã khuất non sông
Hồn con nương án mây lưu lạc
Vẫn còn thương ngày đó mênh mông

Nếu một mai, nếu một mai
Ðất khách quê người xương trắng rũ
Hồn ma theo ngọn gió lung lay
Nương ánh mây về thăm xóm cũ
Lòng vẫn một lòng xưa đắm say !


Mục lục

XUÂN ÐẾN

Thêm một mù xuân giữa đất người
Ðón xuân lòng chẳng biết buồn vui
Mây trắng trời xanh xa dịu vợi
Riêng ta nâng chén mừng ta thôi..

Quê hương là bóng mây trôi
Mùa xuân còn lạnh nữa đời lưu vong.

 

Mục lục


CON MUỐN THEO THẦY

Con muốn theo Thầy, cháu rau đạm bạc
Ðời chẳng sang giàu, nhưng đời sáng tươi
Xin được như Thầy giữa trời tan nát
Góp nhặt tâm tình hàn gắn nơi nơi 

Con muốn như Thầy, mặc áo Trùng Dương !
Giữa một mùa xuân, xin mẹ lên đường
Xin được làm thân đuốc hồng giữa tối
Soi chút lòng son để ấm quê hương

Con muốn về trong một tối mưa bay,
Ngày xuân nghèo, nhưng tình đắm say
Thầy nấu cho con chung trà dịu ngọt
Ðể nhắc con quê nhà đắng cay ...

Con muốn nằm yên đưới thuyền xa xăm
Thầy chèo đưa con vào cuộc trăm năm
Cửa biển miền Nam ôm lời thầy dạy
Ôm giấc mơ người Võ đạo qua sông ...

Con qua, con đi từ chín giòng sông
Nước nguồn trôi, nước mùa Cữu Long
Con xa, con ra với lời thệ nguyện
Ðúng sai, thành bại, cũng là không

Xin được như người võ đạo năm xưa
Xin dệt ngàn hoa về trải đường mơ
Tay Thép Tim Từ xây đại nghiệp
Lòng Nhân, Ðức Dũng đượm nguồn thơ”...

 

Mục lục


CHÚC MỪNG NĂM MỚI

CUNG kính vòng tay, chào xuân mới
CHÚC lành đồng bào giữa trời xa:
TÂN niên vạn sự đầy ơn phước,
XUÂN nồng, tình thắm tựa ngàn hoa !
BÌNH cư, lạc nghiệp không quên nước
AN vui đất khách nhớ nhà xa
KHẮP bốn phương trời chung đại nghĩa
NẺO nhà mong đợi bàn tay ta.

 

Mục lục

GIÒNG TƯƠNG HOẠ I
(HỌA THƠ VÕ SƯ PHAN HOÀNG)

Chàng tuổi trẻ lên đường mang sứ mệnh
Những bước chân hùng khắp nẻo dấn thân
Mặc bao gian nan, vì Nước với vì Dân,
Ði phát triễn không mang danh với lợi
Tuy tha hương, tuy cuộc đời đổi mới,
Nhớ bạn Thầy, ta quyết giữ thề xưa
Làm sao quên khi cùng chịu nắng mưa
Ta lặn lội dựng xây nền võ đạo !
Ðem tay théem “tay thép tim từ? trừ
Ðáp ân thầy, khai phá ta lên đường

 

Mục lục

GIÒNG TƯƠNG HOẠ II
(Họa thơ võ sư Phan Hoàng)

Hùng vĩ quá,
Ðạo kỳ bay phất phới
Áo trùng dương hào khí ngất trời
Bên lũy tre, nơi rừng thẳm xa vời
Người võ đạo đáp lời sông núi
Ba mươi tỉnh, môn sinh lầm lủi
Bỏ lợi danh, xây dựng Nhân Sinh
Yêu quê hương, người trai Việt quên mình
Ðem Tâm-Thể trọn dâng Tổ Quốc
Thân hùng tráng dêp tan hờn uất
Tim từ nhân xoa dịu hận thù
Ánh dương lên
Ngoài đồng vang tiếng hát
Ta lui về rừng trúc ngắm sương mai 
Lên cao sơn, ta rèn luyện đêm ngày
Nuôi hoài vọng dựng nền Nhân Võ Ðạo

 

Mục lục

TỰ TÌNH CA

Ta: tháng năm hề ! vui lãng du
Tuổi thanh xuân hề ! như trái sầu
Trên nhánh cây đời treo mòn mõi
Lòng khô sau mấy cuộc bể dâu!

Sư môn hề ! kia phất phới
Áo trùng dương giữa gió chiều đông
Ðạo kỳ hề ! kia rực rỡ
Trong hồn người quen tối tâm
Mẹ cha hề ! như khuất núi,
Anh em hề ! bao xa xăm

Ðứng giữ quê hương làm tên viễn xứ
Ði giữa đồng bào buồn như sói hoang
Ta hát ta ca gọi đời mê mãi
Ngày vẫn còn xa giữa cuộc lang thang!

Người chẳng hiểu ta, người đi lầm lũi
Như loài cây khô không biết nhìn lên
Ðời bỏ ta trên đỉnh cao vời vợi
Ðường qua, sỏi đá, gió mông mênh ....

Bằng hữu có khi về như ngày hội
Tay nắm tay cười, kể chuyện đường xa
Từng ánh mắt cảm thông mùa tâm tối,
Từng nụ cười cho nắng bao la !

Người yêu hề ! như dĩ vảng
Xa xôi biết mấy đoạn đường sầu
Tình xưa như nắng, như mây nắng
Lung linh nét đẹp ngàn thu 
Ta quay gánh di hề ! đi biền biệt
Nào dám khuyên ai chờ mong
Ừ, yêu thì yêu tha thiết
Nhưng mà ... còn chuyện núi sông!

Thường hát bài ca người qua dịch thủy
Thường cười nư cười kẻ tiển Kinh Kha
Ðời lãng du có gì tôn qúi 
Bằng những tấm lòng thiết tha;
Của cải nào bằng nồi nhớ
Ðệ huynh dành cho ta !

Thanh gươm xưa nay mòn mõi
Áo xanh đà thấm bạc phong phần
Cây đàn bên vai loang lổ
Dấu tích mấy mùa ...bâng khuâng
Ngựa hồng, còn trong giấc ngũ
Ðèo cao còn rộn gió xuân

Sư môn, sư môn !
Tay thép còn vươn, tim từ còn nóng !
Thời gian trầm đọng, tóc ngả màu sương!
Nhiều khi quỵ té bên đường
Hồn ta theo gió về nương bóng thầy
Người đi như cánh hạc bay
Ðường trần ta mãi tháng ngày bể dâu !

Cười lên hề ! đi giữa gió
Một mình ta đọc khúc kinh cầu
Nguyện với anh hồn Thiên cổ
Dù mai trôi dạt về đâu
Vẫn một niềm mong nhớ
Vẫn cười trong đêm sâu:

Cười lên ! cười lên ngày tháng mông mênh
Dân mình còn máu đỏ
Nước mình còn đồng xanh
Trong mình còn nhip thở
Bài ca còn lộng nắng vành hanh
Vang xa điệu hát tâm tình
Người trai Việt Võ lòng xanh ngát lòng.

 

Mục lục


 


 

..