ĐẠO NGHĨA
Thơ Trung Đạo




Đạo Nghĩa như vầng trăng trong
Ánh toả trùm vạn vật
Giúp Đệ Huynh hòa mục
Xử sáng tình nước non

Đạo Nghĩa như vầng trăng thu
Lặng lờ soi bóng nước
Giúp người dạo đêm trăng
Hồn tỉnh minh cao vượt

Đạo nghĩa như chiếc lá thu vàng
Sống nồng nàn qua độ ươm xanh
Rồi nhẹ nhàng lìa cành
Mang thân mình làm phân bón gốc
Ô hô ! Biết Sống và hào sảng vậy thay!

Đạo Nghĩa là Đường Đi
Đi…đi mãi…
Xa xăm nhưng không hề biết mỏi
Đạo Nghĩa là Đích Tới
Gần gần…gũi gũi… mà bao la vòi vọi
Phải mang cả cuộc đời hướng theo!

Ôi ! Đạo Nghĩa nói hoài không hết
Như trăng, như sao…như núi, như đồi
Như sông dài… biển thắm
Giúp người lặng ngắm
Hoà hợp được với Đất Trời
Đủ bình nhiên cởi sóng

Đạo Nghĩa nói được chăng ?!
Sao như thác ghềnh cheo leo
Từ trên cao đổ xuống
Đêm ngày ầm ầm.. tung reo…!!

Đạo Nghĩa đi về - về đâu ?!
Qua suối … qua đèo
Uy mãnh như đoàn quân bách chiến
Hay như mây trời bàng bạc
Sẳn sàng tan loãng giữa hư không!...

Đạo Nghĩa có khi nào khóc chăng?!
Có!
Khi nước mất nhà tan
Khắp bốn phương lầm than máu lệ
Khi giữa trường dâu bể
Mối giềng sụp đổ suy vi !!...

Đạo Nghĩa có khi nào cười chăng ?!
Có!
Khi gặp người nghĩa khí
Tay chắp tay … bái lễ dựng cơ đồ
Trước cuộc cờ thành - bại 
Trước trò đời nhục - vinh 
Gặp vầng trăng đạo lý sáng lung linh

Đạo Nghĩa có khi nào vui chăng ?!
Có !
Khi cờ tung bay trước gió
Khi Trời Đông có lại ánh dương hồng
Khi Trời Tây, ánh đạo trải mênh mông …
Và Nghĩa Sĩ gát tay chèo, ngưng tay kiếm …