VÕ
SƯ CHƯỞNG MÔN MỞ HÀNH TRÌNH THĂM
KHU VỰC TÂY NGUYÊN
Hồi
ký: Võ Sư Trần Tấn Vũ
Mặc
dầu bận rộn trăm công nghìn
việc, nhưng những ngày cuối tháng
7 năm 2005 tôi cũng vào thành Phố
để giao hữu với các đoàn
VOVINAM Châu âu về tham gia tranh
giải và tham quan Việt Nam.
Qua
chuyến đi nầy, tôi rất vui vì
đây là dịp để biết thêm các
m6n đồ VOVINAM nhiều nước trênt
hế giới. Qua đó, tôi càng
tự hào bộ môn VOVINAM đã trở
thành Thương Hiệu có uy tín trên
trường quốc tế . song,
niềm vui lớn nhầt chính là
Thầy Chưởng Môn nhận lời mời
của tôi nmở một cuộc hành trình
về thăm các tỉnh Tây Nguyên.
Phải công bằng mà nói nếu không
có quá trình rèn luyện sức
khoẻ chuẩn mực thì làm sao với
tuổi 85 “Xưa Nay Hiếm” lại có
thể mở chuyến đi xa vài ngày
được. Chỉ chừng ấy đủ
chứng tỏ thầy là một tấm gương
cho hậu thế noi theo.
Đúng
7 giờ sáng ngày 26 tháng 7 năm
2005,chiếc xe chất lượng cao
khởi hành tại bến xe khách
miền Đông. Tôi ngồi cạnh
thầy mà trong lòng cứ lo nơm
nớp, với tuổi cao sức yếu
thầy có chịu đựng nổi thuốc
men để xử lý mọi tình huống có
thể xảy ra. Sau một lúc xe
chạy trên đường 13, những nhà
máy, công trường, biệt thự
sừng sững trước mắt nhưng
với thầy Chưởng Môn đã quá
quen thuộc có lẽ vì vậy mà
thầy chưa xó cảm xúc gì, Sau khi
rẽ qua quốc lộ 14, khí hậu
dần dần mát dịu nhà cửa cũng
thưa thớt hơn. Tôi liếc nhìn
thầy lộ rõ niềm vui trên gương
mặt hồng hào. Những con
đường đầt đỏ hun hút xuyên
qua những rặng cao su bạt ngàn làm
cho cái nắng cũng tự khép lại
để màu xanh vươn dài, để lòng
người thoáng dịu. Sau một
hồi trầm ngâm suy tưởng, thầy
bắt đầu câu chuyện năm xưa.
Ấy
là vào những năm đầu thập kỷ
60 về trước, chính trên vùng đất
nguyên sinh nầy thầy đã từng đặt
chân đến. Đó chính là nơi
cách thị trấn Kiến Đức
khoảng 15 cây số. thầy
muốn làm một việc mà trong
những năm nầy ít người chú tâm
đó là khai hoang mở đất trồng
cao su. Cây cao su đã trở thành
hoài bảo của thầy gần nữa
thế kỷ. Thầy cho biết, nơi
nầy lúc ấy là một dãy rừng gìa
bao phủ, cây cối rậm rạp um tùm.
Người ta muốn khai phá bằng
thủ công rìu búa thì tốn công
tốn sức vô cùng. Riêng
thầy trang bị cho mình một
chiếc máy cưa tay nhập khẩu từ
Mỹ lần đầu tiên tại Việt
Nam. Ưu thế của thầy trước
nhất phải nói đến sức khỏe
do khô công tập luyện. Đồng
thời với sự tích lũy kinh
nghiệm và sự hiểu biết của
bản thân nên thầy sử dụng
rất thành thạo và đạt hiệu
quả cao. Tránh được tai
nạn có thể xảy ra khi lao động
nhất là việc cưa cậy không dễ
chút nào. sự cẩn thận là
cần thiết nếu không chú ý có
khi cây đang cưa sức đàn hồi
về phía sau hoặc vướng vào các
cành cây khác đê gãy có thể đè
chết người. Nhờ kinh
nghiệm mà thầy không để xảy
ra tai nạn. Ngoài ra, được
hun đúc tính thương người và giúp
đỡ người nghèo , do đó thầy còn
chỉ dẫn cho một số thanh niên
đồng bào dân tộc ít người có
sức khoẻ tham gia sử dụng một
cách thành thạo máy cưa.
Rất tiếc, công việc đang thuận
bề xuôi chảy, đang chuẩn bị
triển khai trồng cây cao su, thì
thình lình chiến tranh ngày càng
ác liệt, công việc đành phải
bỏ dở trở về Sài Gòn. Thế là
mộng Chủ Đồn Điền bị thất
bại.
Câu
chuyện kể của thầy được
gợi lại trong ký ức nên có
phần gì nuối tiếc, có phần hoài
niệm về một vùng đất nay có
dịp đi ngang qua. Do vậy
thầy kể rất chi tiết khiến tôi
nghe như mình được sống trong
thời ấy. Chính vì vậy, mặc
đường xa, xe qua thời gian cũng
trôi nhanh nên tôi có cảm giác như
tuyền đường gần lại.
TRẠM
DỪNG CHÂN ĐẦU TIÊN: DĂK MIN.
Sau
5 tiếng rưởi đồng hồ, bỏ
lại sau lưng hai tỉnh Bình Dương
và Bình Phước xe dừng lại Dăk
Min vào lúc 12 giờ 30. Dăk
Min là một huyện thuộc tỉnh Dăk
Nông vừa được tách ra từ
tỉnh DăkLăk. Thầy trò chúng
tôi nghỉ chân. HLV Nguyễn Văn
Đình và các em võ sinh ra đón
thầy về nhà. Thế là cuộc
chuyện trò, chào hỏi được rút
gọn. Vợ Đình, một phụ nử đảm
đang ra tài nấu nướng, trong phút
chốc bữa cơm trưa thân mật,
mừng rỡ được thầy Chưởng Môn
tham dự quả là diễm phúc cho gia
đình HLV huyện lẽ nầy.
Bữa cơm vội ngoài dự kiến nhưng
tài nữ công gia chánh của vợ Đình
khá thịnh soạn. Món noà cũng
ngon cũng hợp khẩu vị của
thầy. Đặc biệt món khổ
qua nhồi thịt vừa ngon, vừa đắng,
vừa bùi nên tăng thêm phần hấp
dẫn. Nước canh khổ qua
chẳng những béo, bổ mà có
chất đắng giúp thanh nhiệt
tốt. Giá trị dinh dưỡng
cao nên không cớ gì dùng nhiều
bia rượu. thế là bốn
thầy trò chỉ uống hai chai bia
lấy lệ còn lạiu dành bụng cho
món canh dân giả mà hấp dẫn
nầy.
Sau
bửa ăn trưa, thời gian còn lại
trong buổi chiều là trò chuyện và
nghỉ ngơi.
THĂM
VÕ ĐƯỜNG DĂK MIN:
Đúng
18 giờ ngày 26 tháng 7, HLV Nguyễn
Văn Đình mới thầy vá tôi ghé
thăm võ đường của anh phụ trách.
Phải công nhận rằng với một
tỉnh lẻ mới chia tách một năm
lại lại đây, mà Đình có được
một cơ ngơi để làm võ đường
như thế quả là sung sướng.
Nó nằm ở một địa thế khá
thuận lợi rộng rãi. Thoáng
mát vì chính trước đây là kho
chứa hàng nông sản. việc
thuê lại một cơ ngơi để mỡ võ
đường, đây là hướng tích
cực và tinh thần vì môn phái
rất cao vủa HLV trẻ , hoạt bát,
yêu võ thuật.
Ngoài
nghi thức đón tiếp một vị võ
sư đứng đầu môn phái về thăm
được tổ chức nghiêm túc với
sự có mặt của các phụ tá
huấn luyện viên và hơn 100 võ sư
mới nhập môn. HLV Nguyễn Văn
Đình nhân dịp này tổ chức lễ
tuyên thệ cho các em nên càng tăng
thêm phần ý nghĩa. Chính
vì sự long trọng và ý nghĩa này
nên HLV Đình bày tỏ xúcx động
và chân tình trước buổi lễ tuyên
thệ rằng:
-
Đây là dịp may hiếm có, và là
niềm hạnh phúc có một không
hai đối với bộ môn Vovinam Đăk
Min nói chung và cho khoá sinh hôm
nay nói riêng. CÁc em đã
học và đọc trong cuốn kiến
thức lý thuyết Việt Võ Đạo à
đã thừa hiểu danh tánh Võ Sư
Chuởng Môn và nếu có biết đến
cũng chỉ qua hình ảnh. Hôm
nay các em được vinh hạnh diện
kiến thầy Chưởng Môn tại quê
hương nghèo khó này là một
niềm vinh dự tự hào cho chúng
ta. Với tâm đức và tài năng,
với cuộc sống mẫu mực của
thầy, tôi hy vọng các em lấy
niềm tự hào này để soi sáng trên
con đường võ thuật à võ đạo
của mình. Bộ môn Vovinam đã
lớn mạnh không ngừng chẳng
những ở mọi miền Tổ quốc mà
còn lớn mạntrên khắp thế
giới. Nhờ bộ môn đã lớn
mạnh như vậy, nên thầy Chưởng
Môn đã đi nhiều nước ở Châu
Âu, Châu Mỹ. Với tầm cao
như vậy nhưng thầy cũng không quên
đến thăm tận nơi thâm cùng
ngỏ hẹp quả là điều qúy
trọng biết bao.
Sau
lời tuyên bố lý đo, HLV trao quà
lưu niệm và phần lễ tuyên
thệ. Các khoá sinh đều qùy
đặt tay vào tim. Một em
thủ khoa đọc lên những lời tuyên
thệ đầy hùng hồn và tâm đắc:
-
Trước khí thiêng song núi, trước
anh linh các bậc tiền nhân, trước
chân dung võ sư Sáng Tổ, tôi cùng
tất cả môn sinh quyết noi gương
sáng tổ, hàm dưỡng chí khí,
khổ công luyện tập.
- Để
bảo vệ danh dự tổ quốc
- Để
xây dựng thế hệ thanh niên
Việt Võ Đạo
- Để
phục vụ dân tộc và nhân
loại.
Qua
mổi lời thề, toàn thể khoá
sinh đồng thanh xin thề vang dội
cả võ đường. Chính việc
tổ chức nầy khiến các em càng
tôn vinh hơn nữa mục đích lý tưởng
của môn phái và giáo dục được
ý thức của mỗi môn đồ trong
việc theo đuổi môn phái được
cao hơn.
Trước
sự trang nghiêm ấy, Võ Sư Chưởng
Môn rất vui mừng chấp
nhận lới tuyên thệ và ban huấn
từ cho khoá sinh. Kế thúc
buổi lễ với một không khí
trang nghiêm và ý nghĩa.
19
giờ, trở về nhà HLV Nguyễn Văn
Đình dùng cơm tối. Bửa cơm
thân mật và 9dầm ấm bằng
buổi lei6n hoan trái cậy Vườn Nhà
do các em môn sinh mang đến càng
giúp tình thầy trò thêm gần gũi
và chân tình. Phải nói
rằng các loại trái cây ở Đăk
Min rất ngon. Ngon nhất là
sầu riêng ,chắc chắn khó có địa
phương khác có giống sầu riêng
nào sáng được. Vì thế, tôi
cũng được chén một bữa khó quên.
21
giờ, thầy ngồi lại trước màn
hình theo dõi tiếp bộ phim: THẦN
Y HƠ YUN, đây là bộ phim Hàn
Quốc mọi người rất thích.
Thầy Chưởng Môn cho đây là bộ
phim hay cần xem và học hỏi đức
tính kiên trì của nhân vật.
Thầy có nếp sinh hoạt chuẩn
mực nên sau giờ kết thúc phim là
thầy nghỉ. Đặc biệt,
sống ở thành phố ồn ào nóng
nực, lần nầy về nghĩ lại nơi
miền núi mát mẽ nên rất thích
hợp với cơ nhiệt của thầy.
Nhiệt độ vùng Cao Nguyên ban đêm
thường ở mức 20 độ C một
mức nhiệt ở các tỉnh thành
phố khác khó có được.
Tôi
với thầy ngủ chung một phòng.
Phòng được bố trí hợp lý,
rộng thoáng, đầy đủ tiện nghi
và có cửa kính cách âm nên khá
yên tỉnh rất thích hợp nên
giấc ngủ của thầy trong đêm khá
sâu. Ngủ đúng giờ, thức
đúng giờ nên bốn giờ sáng là
thầy thức giấc. Tôi là ngoùi
được nhiều lần tiếp xúc với
thầy lúc trẻ cũng như tuổi già.
Việc tập luyện kh6n bao giờ bỏ
qua dù ở đâu, trong đei62u kiện
nào cũng thế. Dậy, tự mở
cửa ra tập khí công trong vòng
một tiếng đồng hồ. Tinh
thần nhận sức khỏe càng vững
vàng hơn để tiếp tục cuộc hành
trình các tỉnh Tây Nguyên.
7
giờ sáng ngày 27 tháng 7, điểm tâm
xong, xe đón thầy trò chúng tôi hướng
tây lên ĐăkLăk. Trong lúc
chia tay, gia đình HLV Nguyễn Văn
Đình và các em môn sinh đều
tiển thầy bằng tình cảm người
cha thân thiết. Ai cũng muốn
níu chân thầy ở lại để được
diện kiến nhiều điều hay lẽ
phải. Nhưng lịch trình không
cho phép đành phải chia tay trong tâm
trạng luyến tiếc.
Trong
lúc xe chay, tôi hổi tưởng lại
những bước đi thăng trầm của
bộ môn võ Vovinam huyện ĐăkMin cách
đây 5,6 năm, HLV Nguyễn Văn Đỉnh
cũng như nhiều HLV, võ Sư nhiều
nơi khác phải gánh chịu nhiều
sự vất vả khó khăn. Đặc
biệt, vì đứng chân trên địa bàn
độc lập, xa xôi, sự liên kết
gặp nhiều trở ngại vậy mà Đình
vẩn kiên trì tổ chức và phát
triển bộ môn. Điều đó đủ
để chứng tỏ tinh thần khí khái
của các môn đồ rất cao.
Đối với tỉnh ĐăkNông, một
tỉnh mới thành lập còn trăm
bề khó khăn mà bộ môn trụ
vững và phát triển mạnh đó chính
là công lớn của HLV Nguyễn Văn
đỉnh. Ngoài ra ở cư Duk trước
đây cũng là một trong những điểm
phát triển mạnh của tỉnh ĐăkLăk.
Nhiều điểm tập được mở ra,
đào tạo cho hàng trăm võ sinh có
đẳng cấp cũng là công đáng
quan tâm của HLV Nghĩa. Nghĩa
là một trong những huấn luyện
viên tích cực năng động, có
tinht hần võ đạo cao. Vì
thế ở 2 huyện nầy số môn sinh
trẻ ngày càng cao. Từ ngày
thành lập tỉnh ĐăkNông, được
sự quan tâm giúp đở, khích lệ
của chính quyền và Sở TDTTnên
bộ môn Vovinam có vị trí trong làng
võ và phát triển theo chiều hướng
thuận lợi. Hai HLV này không
ngần ngại ngoài việc đào tạo
đại trào còn chú ý đến bồi dưỡng
các phụ tá HLV kế thừa sự
nghiệp. Nhờ vậy, được xã
hội đồng tình ủng hộ.
Với đà phát triển này tôi hy
vọng trong tương lai gần, bộ môn
Vovinam của tỉnh ĐăkNông sẽ
tiến xa hơn nữa để đóng góp
cho môn phái lớn mạnh cả chiều
rộng lẫn chiều sâu.
VỀ
VỚI ĐẤT VÕ ĐẦY TÌM NĂNG
Tuyến
đường ĐăkMin – Đăk Lăk chỉ
hơn 60 km chiếc xe đò đưa thầy
trò chúng tôi đi như hiểu ý
chạy với tốc độ vừa.
Trời sáng nay càng dịu mát hơn
giữa các cơn mưa nhỏ khiến cho
các rừng cà phê điểm sắc long
lanh. Những vườn nhà,
những sườn đồi trổi dậy
một màu xanh ngút mắt. Cây
cà phê là cây trồng có hiệu
quả kinh tế chủ lực của tỉnh
ĐăkLăk. Từ đó, so với
mặt bằng chung của tỉnh Tây
Nguyên, đời sống của nhân dân
tỉnh ĐăkLăk có phần hơn trội.
Đây là một quá trình lao động
cần cù và miệt mài của bao người
chọnnơi nầy làm đất hứa.
Bởi lẽ, cà phê là loại cây
trồng Khó Tính nếu điều kiện
thời tiết và giá cả thị trường
không thuận lợi thì cũng dẫn đến
thất bại trong tấc gang
Chúng
tôi đến thành phố Ban Mê Thuật
vào lúc 10 giờ. Thành phố núi
nhưng khá sầm uất vì vừa được
nhà nước công nhận là đô thị
loại III. Sự nâng cấp này
xét trên nhiều mặt nhưng cũng là
sự quan tâm để miền núi và đồng
bằng có sự cân xứng trên đà
phát triển. Chúng tôi vào nhà
võ sư Lê Hữu Đức. Gia đình
Võ Sư Đức và các HLV thân hữu
vui mừng đón thầy Chưởng Môn
như đón người cha tôn kính trở
về ngồi nhà của mình. Mọi
người quay quần trong bửa cơm trưa
thân mật và ấm tình môn phái.
Những bước thăng trầm Vovinam nói
chung, Vovinam ĐăkLăk cũng không ít
khó khăn. Công đầu tiên
khai phá và gây dựng bộ môn
Vovinam ở miền đất đầy tiềm
năng này chính là công của HLV
Nguyễn Văn Bính. HLV Bính là
một trong những người được đào
tạo khoá cấp tốc đặc biệt
huấn luyện viên tại Tổng nha
Cảnh Sát Sài Gòn vào năm 1967.
Lúc đó, tôi được phân công
phụ tá cho thầy Chưởng Môn nên
biết Nguyễn Văn Bính là một khóa
sinh thuộc loại khá, đạt điểm
cao trong các kỳ thi. Sau khoá
học đó, các HLV đào tạo đặc
biệt nầy về tỉnh thành để
khai phá, xây dựng phong trào.
Do đó bộ môn Vovinam được mở
rộng. Nguyễn Văn Bính về
trụ ở ĐăkLăk mãi đến năm
1975. Võ sư Lê Hữu Đức, trưởng
bộ môn Vovinam ĐăkLăk và các HLV
có thâm niên huấn luyện ở ĐăkLăk
xuất thân từ cơ sở đầu tiên
của HLV Bính.
Năm
1975, Vovinam cũng như các võ phái
khác ở các nơi đều tạm ngưng
sinh hoạt. Mãi đến những năm
khoảng 1987 – 1990 nhà nước cho
phép sinh hoạt trở lại. Tuy
nhiên, do tính chất ổn định ở
mỗi địa phương mà môn Vovinam
được ở lại sớm hay muộn.
Trong bước đi ban đầu, Võ Sư Lê
Hữu Đức cũng gặp không ít khó
khăn, trở ngại. Nhưng với
tinh thần võ đạo cao đã vượt
qua và từng bước khắc phục để
đưa phong trào phát triển mạnh
như ngày hôm nay. Đặc biệt
ở ĐăkLăk là một địa phương
có nhiều cựu môn sinh tham gia vào
sinh hoạt nên bề dày phong trào
đi vào thế ổn định.
Thầy
Chưởng Môn rất vui mừng trước
sự đoàn kết nhất trí cao của
các võ sư và huấn luyện viên
từ cấp tỉnh đến các đơn vị
điểm tập ở các cơ sở huyện
xã. Nhất là công tác tổ
chức tập hợp. Mọi người
đều trưởng thành và có chí
tiến thủ .
17
giờ ngày 27 tháng 7 thầy đến thăm
và tặng quà lưu niệm cho các HLV
tại võ đường chính Cung Văn Hoá
thanh thiếu niên tỉnh ĐăkLăk.
Đây là điểm tập được nhà nước
ưu tiên nên có điều kiện
tốt để phát triển mạnh. Trong
bửa cơm thân mật lúc 19 giờ có
đông đủ các HLV từ nhiều địa
phương đến rất đông vui.
Cuộc chuyện trò, nhắc nhở,
huấn thị giữa thầy với các
HLV càng thêm gần gũi, thân
thiết kéo dài đến 21 giờ mới
nghỉ.
THĂM
THÀNH PHỐ NUÍ PLEIKU:
Thành
phố Pleiku thuộc tỉnh Gia Lai, là
một thành phố năng động và thơ
mộng. Nơi đây có nhiều tác
phẩm thơ nhạc đê lại ấn tượng
cho khách muôn phương. Sáng
28 trời mưa, sương giăng mờ đặc.
Từ ĐăkLăk đến Gai Lai đoạn
đường dài hơn 180 km băng qua
những rừng cao su bạt ngàn,những
luống cà phê xanh mát, những tên
làng, tên xóm đập vo àmắt
thầy khiến thầy có vẻ vui
lắm. Vui vì được đến thăm
những nơi xa xôi, khó khăn mà ai
chưa đến cứ ngỡ là nơi Rừng
Thiêng Nước Độc. Trên đường
thầy luôn hỏi tôi về tình hình
phát triển kinh tế, xã hội, văn
hoá và làm thề nào để duy trì
phát triển bộ môn. Thầy trò
chuyện trò đủ chuyện đến 12
giờ trưa đã về đến phố núi
Pleiku. HLV Nguyễn Văn Minh đón
thầy và mời về luôn nhà riêng
ở đường Tăng Bạt Hổ.
Bửa cơm trưa do chính Minh tự đạo
diễn mà vẫn ngon như ăn ở các
nhà hàng. Ngại thấy đi đường
mệt, trò chuyện qua quit, Minh
mời thầy đến khách sạn Thanh
Linh nghỉ. Vì nhà Minh tuy
sang trọng nhưng nơi đây vừa là
quầy hàng vừa là kho chứa hàng
buôn bán ồn ào.
Đến
18 giờ, các HLV ở Gia Lai đưa
thầy đến thăm điểm tập tại
nhà sinh hoạt thanh thiếu nhi
tỉnh Gia Lai, chụp hình lưu niệm
với các HLV và môn sinh. Đến
20 giờ HLV Nguyễn Văn Minh và các
phụ tá HLV mời thầy cùng tôi đi
dung trà Cung Đình. Trà Cung
Đình là một thức uống của
giời thượng lưu, sành điệu.
Nó là một loại trà tổng hợp
nhiều loại vị thuốc bắc, nên
uống được nhiều lượt nước
mà vẫn ngọt thơm rất khoái
khẩu. tuy nhiên đối với tôi
cũng vì không hợp nên uống vào
mất ngủ suốt đêm. Ngược
lại thần Chưởng Môn lại có
một giấc ngủ rất ngon.
Bộ
môn Vovinam ở tỉnh Gia Lai hiện
nay phát triển khá mạnh. Người
có công trong việc duy trì các điểm
tập. Riêng HLV Nguyễn Văn
Minh lại là người có tinh thần
trách nhiệm và rất tích cực đóng
góp nhiều về công sức và vật
chất. Anh hiện đang phụ trách
nhiều điểm tập ở thành phố
Pleiku. Ngoài thành phố có
hai huyện duy trì và phát triển
tốt đó là huyện Chư Prông và
thị xã An Khê. Ở Chư Prông,
HLV Nguyễn Đắc Trình đã mở ra
nhiều điểm tập từ nhiều năm
nay. Trình đã đào tạo môn sinh
đi phụ tá và vận động viên đi
tranh giải có thành tích khá.
Riêng thị xã An Khê trước đây
là huyện An Khê do võ sư trợ
huấn Đặng Nhơn Phục phụ trách
đã đào tạo được một số
phụ tá và vận động viên lên
tới đai vàng để về kế
thừa và tiếp tục phát triển môn
phái ở các năm sau.
Nhiều
huấn luyện viên ở Gia Lai ngỏ
ý mời thầy về thăm các điểm
tập ở huyện nhưng vì trái
tuyến đường trong hành trình đi
nên thầy khước từ. Song dù
một ngày đêm ở lại thành phố
núi Pleiku, thăm các điểm tập
ở đây thầy rất vui mừng và
tin tưởng gởi gắm lại cho các
HLV tiếp tục hoạt động để tương
xứng với tiềm năng phát triển
của thành phố Pleiku nói riêng và
cả tỉnh nói chung.
CHẶNG
ĐƯỜNG VỀ CỰC BẮC TÂY NGUYÊN
Chia
tay với Pleiku thơ mộng, ngày 29
tháng 7 thầy đế Kon Tum, một
tỉnh cực bắc Tây Nguyên. Nơi
có dòng sông ĐăkBla, dòng huyết
mạch của Kon Tum đầy huyền
thoại. Khí hậu ở đây ít
lạnh hơn ở ĐăkLăk và Gia Lai nhưng
so với đồng bằng thì mát mẻ hơn
nhiều. Chúng tôi bố trí
mời thầy về nghỉ lại nhà
Nguyễn Tấn Hỷ. Tấy Hỷ
hiện là thư ký cho bộ môn
Vovinam Kon Tum. Nhà Tấn Hỷ có
vườn cây rợp mát, phía trước
là dòng sông ĐăkBla lộng gió nên
rất thoáng đãng. Được cái
nằm ở ven thị xã khá yên tỉnh
nên thích hợp với thầy.
Chiều lại chúng tôi chở thầy
về thăm gia đình các Võ Sư, HLV
và đến võ đường trao quà lưu
niệm đồng thời thăm hỏi các
em môn sinh.
Thị
xã Kon Tum là một con phố nhỏ có
dòng sông ĐăkBla ôm vòng từ ba
phía bắt nguồn từ các sườn núi
phía Bắc và phía Đông liên hoàn
của dãi Trường Sơn hùng vĩ.
Đây là một tỉnh đa phần là
rừng núi, ít cảnh đẹp hơn ở
các tỉnh bạn nhưng nó có đặc
thù riêng. Cồng chiêng và nhà
rông là bản sắc văn hoá độc
đáo của đồng bào dân tộc ít
người. Đặc biệt ngôi nhà
chung đỉnh Ngọc Linh cao 2598 m ,
biểu tượng tự hào của Tây
Nguyên với truyền thuyết Sơ Teng
– Sê Đăng gốc kể về cây
Loong Phing uống Dak Tum Yàng.
Xét về môi trường sinh thái khá
nguyên sinh nhờ đó mà tỉnh Kon
Tum có thể khai thác cho các
tuyến du lịch sinh thái sau này.
Tôi
còn nhớ có lần đoàn võ sư
Huỳnh Trọng Tâm và võ sư Thu Hà
ở nước ngoài về thăm bộ môn
Vovinam Kon Tum, tặng quà và võ
phục cho võ sinh. Nhìn thiên nhên
xanh ngát một màu của rừng,
của sông, võ sư Tâm nói với các
em:
-
Màu xanh Vovinam không những đặc
trưng cho màu xanh hy vọng của
biển cả mà cũng là màu xanh vươn
lên của núi rừng.
Đúng
vậy, màu xanh bao hàm cho sự
diệu kỳ của thiên nhiên, của vũ
trụ. NHờ nó mà có sự hài
hòa giữa Thiên - Địa – Nhân..
Bô môn Vovinam chọn màu xanh cũng
với ý nghĩa ấy.
Ngày
30 tháng 9 chúng tôi mời thầy đi
thăm nơi gia đình ở làm rẫy
tại Đăk Ruồng, huyện Kon Rẫy cách
thị xã 30 km về phía Đông.
Nơi mà cách đây gần 30 năm tôi
chọn làm niềm đất hứa để
trụ chân lại với miền đất
cực bắc Tây Nguyên nầy.
Trời mưa, chúng tôi được anh Hoàng
Quốc Sỹ, bác si quân đội lấy
xe con cá nhân chở đi. Trên
đường thầy kể chúng tôi nghe
nhiều chuyện về nghĩa sống và
cách ứng xử ở đời. Đặc
biệt, như bắt nhịp về chuyện
cổ của Tàu, anh Sỹ và thầy vui
vẻ suốt cả chặng đường dưới
lá rừng xanh thẳm.
Về
lại thị xã, thầy đi thăm một
vài nơi thắng cảnh như nhà thờ
gỗ, cầu treo Kon Klo và chụp hình
lưu niệm. Chiều ngày 30, vợ
chồng Nguyễn Tấn Hỷ và Nguyễn
Thị Đào mời thầy Chưởng Môn
và một số anh em HLV đến nhà dùng
bửa cơm thân mật với gia đình.
Bửa cơm có món canh gà nấu lá
giang là món tuyệt chiêu của
Nguyễn Thị Đào. Vừa cay,
chua, ngọt, chát, bùi nên tạo
sự hấp dẫn ai cũng khoái khẩu.
tôi nhớ lại trưa ngày trước
HLV Nguyễn Đắc Trình đại diễn
món cá hấp cũng đúng bài bản nên
được thầy khen, nhưng so với món
gà nấu lá giang hôm nay thì thua
xa. Thức ăn ngon đông, vui,
nhưng phải hạn chế rượu bia.
Nguyễn Đắc Trình cứ lần mò
chai rượu mà tắc lưỡi đáng thương
quá. Mặc dù thầy không
cấm nhưng ai nấy đều tự hạn
chế vì rượu không lợi cho sức
khoẻ .
TRỞ
LẠI ĐĂKLĂK
Đi
đến đâu.c ác võ sư, HLV và môn
sinh đều hân hoan đón mừng nên
thầy rất vui. CÁc môn sinh càng
vui hơn vì vinh dự có thầy Chưởng
Môn không ngại đường xa, tuổi
tác lặn lội đến thăm là điều
quý hiếm. Ai nấy đều
muốn thầy ở lại lâu hơn để
chỉ huấn nhiều điều. Nhưng
hạn chề về thời gian nên thầy
đành chia tay với tất cả.
Riêng sự nhiệt tình của anh em
trong ban huấn luyện và các cựu
môn sinh ở ĐăkLăk mời thầy
nghỉ lại một thời gian.
Thuận tuyến đường về nên
thầy chấp nhận.
Trong
số người nhiệt tình đó có lô
Liên là cựu môn sinh hiện đang là
chủ quán cà phê Nguyệt Các ở
đường Hùng Vương thành phố Ban
Mê Thuột. Đặc điểm của
quán nầy chính là giàn hoa Cát Đắng
và hoa Móng Hùm nở hoa quanh năm làm
cho vườn quán mát mẽ và đặc
thù riêng thu hút khách gần xa.
Bởi lẽ, mỗi sáng tinh sương
ngồi nhăm nhi ly cà phê nghe nhạc
Trịnh, ngắm những chùm hoa buông
lã lơi trong không gian yên tĩnh
tạo nên hồn thơ klhiến tâm
hồn con người thanh thản, sảng
khoái. Nếu được cô chủ
quán ngồi bên chuyện trò thì
hồn thơ dễ lạc vào chốn thiên
thai để mà mơ mộng. Liên
rất hiếu khách và vui vẻ.
thông qua võ sư Lê Hữu Đức.
Liên mời thầy Chưởng Môn đến
nhà dùng cơm thân mật và nghỉ
ngơi. Thầy khen Liên đảm đang
và năng động.
Tối
ngày 1 tháng 8, các võ sư, HLV và
cựu môn sinh ở tại ĐăkLăk tụ
tập về mở tiệc liên hoan để
chúc mừng thầy khá đông đủ nên
buổi tiệc để lại một ấn tượng
khó quên.
Ngày
2 tháng 8, võ vư Lê Hữu Đức
mời thầy về nhà riêng để
nghỉ. Nhà võ sư Đức ở
đường Hai Bà Trưng, một cơ ngơi
khá tươm tất. Tối lại,
HLV Đặng Văn Hảo và các em võ
sinh ở trường Đại Học Y Tây
Nguyên tổ chức đón thầy và cùng
thầy dùng bửa cơm thân mật
tại quán. Thầy Chưởng Môn
tỏ ra hài lòng vì bộ môn Vovinam
được tổ chức huấn luyện
tại một trường đại học y là
một niềm hạnh phúc. Phải
công bằng mà nói rằng:
-
Thế hệ trẻ Việt Nam hiện nay
đã có ý thức về môn võ của
người Việt Nam. Sự kế
thừa và phát huy này chứng tỏ
bộ môn Vovinam ngày càng có vị
trí xứng đáng trong làng võ ở
trong nước và quốc tế.
Ngược
lại, về phía các em môn sinh
của trường đại học y càng
phấn khởi vì ít có dịp được
diện kiến và chụp hình lưu
niệm với một vị võ sư đừng
đầu môn phái. Chính vì
vậy, giúp các em môn sinh thể
hiện tinhthần võ đạo để tích
cực học tập sau nầy, góp phần
xây dựng đất nước giàu đẹp
hơn. Đồng thời HLV Đặng Văn
Hảo là một giáo viên của trường
tích cực đưa bộ môn này vào trường
xem như chương trình chính khóa.
Nhờ đó màu xanh đã thực sự hoà
vào môi trường học đường nâng
cao tinh thần võ đạo cho thế
hệ y bác sĩ sau nầy càng khỏe
về sức, sáng về tâm để phục
vụ xã hội.
Tôi
hy vọng, trong tương lai gần các
võ sư, HLV trong ngành giáo dục
cả nước hãy phát huy tinh thần
của HLV Đặng Văn Hảo để sự
nghiệp bộ môn thật sự trở thành
quốc võ phục vụ nhân quần.
Ngày
3 tháng 8 năm 2005, thầy Chưởng Môn
quyết định trở về thành
phố. Thế là sáng tinh mơ dưới
làn sương lạnh, các HLV và môn
sinh tụ họp về nhà võ sư Đức
để chia tay và tiển thầy lên
xe. HLV Nguyễn Văn Thành tới sớm
mới thầy và anh em về nhà dùng
điểm tâm. Món bún bò giò
heo do vợ Thành nấu rất ngon.
Các chuyên gia nấu nướng, đặc
biệt là bún Huế người ta thường
thêm tí mấm ruốc để tăng hương
vị. Vợ Thành có bí quyết
riêng, ngoài các chiêu thức chung
nên món bún điểm tâm hôm nay
vừa ngon vừa hấp dẫn.
Điểm
tâm xong, HLV Nguyễn Văn Thành kính
biếu thầy một bức tranh gỗ quý
của mặt hàng mỹ ngệ. Các
HLV Nguyễn Văn Đình, Nguyễn Văn
Nghĩa, Nguyễn Văn Diệu đểu tụ
tập về biếu thầy những món quà
mang màu sắc Tây Nguyên rất ấn
tượng. Thầy vui vẽ nhận
những món quà tình nghĩa này và
tạm biệt các em. Những
học trò tâm huyết nơi dãi Tây
Nguyên huyền thoại. Một hành
trình về với Tây Nguyên của
thầy mang một ý nghĩa rất lớn
đối với bộ môn và để lại
nhiều kỷ niệm sâu sắc.
Niềm
vui chung là thế, riêng bản thân
tôi được cận kể thầy suốt
chuyến đi và về là niềm vui,
một vinh dự rất lớn. Mặc
dù ở tuổi 65 rồi nhưng thầy
quan tâm nhắc nhở bao điều như
đứa con còn thơ dại. Vâng
chính điều đó chứng tỏ thầy
còn nhiều mối lo cho bộ môn, cho
học trò suốt đời của mình.
Đặc biệt thầy luôn nhắc nhở
về việc gìn giữ sức khỏe, rèn
luyện để đầu óc luôn minh
mẫn. Nhất là việc uống rượu
bia cần phải hạn chế để phòng
tránh những chứng bịnh có thể
xảy ra như nhiều người mắc
phải. Tôi biết thầy rất
thương và lo cho tôi nói riêng và
nhiều môn đồ như thế. Chính
bản thân tôi nghiệm thấy quá đúng.
Bởi lẽ, dù ai có đầu óc thông
minh sáng suốt cho mấy mà khi dùng
men rượu bia nhiều thì không
cản lại dục vọng có thể ảnh
hưởng đến tư cách và hành động
của một môn đồ Vovinam.
Hằng ngày do quan hệ công việc và
tiếp xúc nhiều thành phần, nhưng
trong mọi cuộc tiếp xúc giao
hữu tiệc tùng đều dựa vào
tữu lượng của mình để tránh
mọi trường hợp xảy ra ngoài ý
muốn. Vâng, bài học kinh
nghiệm của bản thân là tiếng cười
sẽ là liều thuốc tốt nhất để
vượt qua những điều mâu
thuẩn. Quả như lời hồi ký
về nguồn của Hoàng Nghĩa tiếng
cười để:
-
Xóa ghen ghét
-
Xoá Hủy diệt
-
Xoá phỉ báng
-
Xoá chia rẽ
Cám
ơn thầy đã dành cho khu vực Tây
Nguyên một chuyến thăm để lại
bao kỷ niệm và ấn tượng đẹp.
Chia tay thầy nhưng các em mãi lưu
lại hình ảnh một TIÊN ÔNG đem
đến niềm vui cho mọi người.
Tây Nguyên sẽ có điều kiện
vươn lên hơn nữa. Bộ
môn Vovinam mãi phát triển đến
tận cùng. Ý chí và nghị
lực của mọi môn đồ giữ được
cái tâm sáng phục vụ nhân quần
xã hội.
Kon
Tum mùa thu 2005
Võ
Sư Trần Tấn Vũ
|