Những bài Văn viết về VS. Chưởng Môn Lê Sáng
MỘT BUỔI SÁNG
Sáng nay, một buổi sáng của ngày đầu tuần với bao nhiêu điều mới mẻ, chút không khí lành lạnh thoảng qua bất giác khiến tôi chợt rung mình. Hít một hơi thật sâu, tôi với tay lấy cặp rồi mang giày đi học.
Như thường lệ, con đường đến trường tôi phải đi ngang qua nơi tôi tập võ. Tôi rất tự hào và vui sướng khi mình được tập luyện và trở thành một thành viên nơi thiêng liêng này. Mọi người gọi đó là Tổ Đường. Mỗi buổi sáng khi đi học ngang qua đây, tôi đều ngước mắt nhìn lên khung cửa sổ với những hàng khẩu quyết mà tôi đã thuộc nằm lòng từ rất lâu. Cảnh vật đó chẵng xa lạ gì với tôi, nhưng cái chính là tôi muốn được ngắm nhìn những màu áo xanh thấp thoáng trong từng động tác nơi khung cửa, được lắng tai nghe tiếng hét đầy khí thế của buổi sớm,…..cho thỏa cái say mê đang háo hức trong tôi.
Và hôm nay cũng như bao ngày khác, xõa làn tóc tung bay theo cơn gió của buổi sớm, tôi đi ngang qua Tổ Đường, và ngạc nhiên khi nhìn thấy 2 dáng người mặc chiếc quần xanh quen thuộc đang ngồi dười gốc cây cách cửa vào TĐ chẵng bao xa…….là chị Châu và chị Bảo. Lạ nhỉ, đáng lẽ ra giờ này 2 chị ấy phải ở trong lớp để cho lớp khởi động chứ, vì 2 người đang tập làm HLV đứng lớp mà. Tôi vẫy vẫy tay gọi, 2 chị quay lại nhìn tôi, thoáng bất ngờ nhưng rồi cũng cười và vẫy tay đáp lại. Vẫn thói quen cũ, tôi ngước mắt lên nhìn về hướng lớp tập. Nhưng lạ lùng thay…………
Dường như hôm nay có cái gì đó xảy ra làm thay đổi cái bình thường của mọi ngày. Nơi khung cửa, không có những bóng dáng đồng phục xanh, vắng cả giọng đếm chắc khỏe, đến những tiếng hét khí thế thường ngày cũng đâu mất. Thay vào đó là sự im lặng tuyệt đối, không khí trang nghiêm một cách đáng sợ, một vài người mặc áo sơ-mi thấp thoáng ngoài khung cửa trong ánh đèn vàng pha, loại đèn mà những người quay phim, chụp hình dùng trong các buổi lễ, event hay đám ma, đám cưới,….vv..vv…..Cố gắng lục lọi trong trí nhớ của mình xem hôm nay là ngày gì.:”Ngày lễ Sáng Tổ à? Không phải rồi.”.”Hay là ngày thi thăng cấp?. Không phải đâu.”.”Ngày kỉ niệm gì của Môn phái chăng?! Cũng không phải.”. Mình không thể tìm ra được hôm nay là ngày gì quan trọng của Môn phái cả. Thế thì tại sao Tổ Đường lại có cái không khí trang nghiêm và những người đang có mặt nơi đây lại mặc đồ trịnh trọng như vậy. Hết thắc mắc này đến thắc mắc nọ, 1 cơn gió nhẹ thoảng qua, nhìn đồng hồ, thôi chết trễ giờ học rồi, tôi phi như bay đến trường nhưng lòng vẫn còn nỗi hoài nghi chưa được giải đáp.
Vào lớp ngồi được 10 phút thì điện thoại rung, có 1 tin nhắn, từ anh Lâm. Lạ nhỉ, tôi thầm nghĩ, có việc gì mà anh Lâm lại nhắn tin cho mình giờ này. Đảo mắt một vòng quanh lớp, may quá không có cô giám thị và thầy chủ nhiệm, tôi liền mở ngay tin nhắn ra xem. Đoạn tin chỉ vỏn vẹn một dòng như đủ để làm thần sắc tôi thay đổi :
_ "Thay Chuong Mon – Le Sang da mat roi em a.!".
Tôi mở to mắt, đọc đi đọc lại dòng tin nhắn xem mình có đọc nhầm hay sót chữ nào mà dịch sai nghĩa câu văn hay không…..nhưng dòng tin vẫn không hề thay đổi. Tôi ngỡ ngàng, Sao cơ? Sư ông làm sao cơ? Sư ông mất rồi cơ à? Sao lại có thể như thế?! Đầu óc bỗng dưng trống rỗng, tay tôi run run, cả chiếc điện thoại cũng rung theo. Vừa lúc đó thì điện thoại lại báo có cuộc gọi đến, là của anh Quân, HLV của tôi,. Bấm nút OK, tôi áp tai nghe và nói:
_ Em nghe đây anh Quân.!
Ở đầu dây bên kia, giọng anh có vẻ trầm lặng:
_ Qũy lớp còn bao nhiêu vậy.?
_ Sau hôm Trung Thu là còn gần bốn trăm ạ.!
_ Ừ, vậy em coi đi mua vòng hoa rồi đem lên Tổ Đường đi.
Tôi trả lời như hiểu rõ: _ Em biết rồi, trưa em sẽ đem vòng hoa qua.!
Cúp máy. Tôi đã được khẳng định về cái sự thay đổi khác thường của TĐ hôm nay. Sư ông đã mất.?! Người Thầy của tất cả người thầy đã mất.? Thật sao….. Không phải tôi không tin nhưng không ngờ nó lại đến sớm như vậy. Tôi biết là Sư ông bị bệnh. Nhưng rồi căn bệnh và tuổi già mang ông đi như thế này thì thật là tàn nhẫn.!
Xuân Trang
Mãi nhớ Thầy Chưởng môn Lê Sáng
Mãi nhớ Thầy Chưởng môn Lê Sáng
Kính thưa Thầy!
Dẫu biết rằng sinh tử là qui luật: Bách niên đáo để giai như thị.! (Trăm năm rốt cuộc ai cũng chết!), mà Thầy thì đã đạt thượng thọ.
Nhưng khi nghe tin Thầy ra đi, chúng con vẫn thấy nhói lòng !
Thầy ơi! Cả đời Thầy đã toàn tâm, toàn lực hiến ích cho môn phái, cho đời, qua bao việc làm, bao bài bản và hệ thống triết lý võ đạo - mà cũng chính là đạo làm Người... Trước ngày đi xa, Thầy đã chuẩn bị sẵn, nào là Hội đồng võ sư Chưởng quản, nào là Hội đồng tương trợ hải ngoại...Thầy còn dặn dò môn đồ 8 chữ vàng: XÃ KỶ, CẢM THÔNG, DUNG NHÂN, HÒA ÁI. Học, hiểu và hành 8 chữ ấy, khó thay, nhưng quí biết bao!
Thưa Thầy ! Có câu nói rằng: Mất của cải, mất tiền bạc, là chỉ mất chút ít thôi. Mất sức khỏe là đã mất kha khá rồi. Còn như mất hy vọng, mất niềm tin, là gần như mất tất cả! Vì vậy, Thầy đã dạy chúng con Vững Một Niềm Tin! Thầy nói: “Cúi đầu nhìn xuống, còn xanh đất. Ngửa mặt trông lên, vẫn thắm trời”. Thầy ơi! Đất vẫn còn xanh! Trời vẫn còn thắm! Nên chúng con vẫn Vững Một Niềm Tin ! Chúng con tin chắc rằng : Cuộc sống nầy tuy có nhiều gian nan, vất vả, nhiều mất mát và đau thương, nhiều điều bất như ý, nhưng khi chúng con tiếp thụ tư tưởng của Thầy, chúng con hiểu rằng: trong thế giới vô thường nầy, những tốt xấu, được mất, vui buồn, thăng trầm, thịnh suy... là hai mặt không tách rời nhau, có cái nầy thì phải có cái kia. Và như vậy, một thái độ đúng là phải đón nhận, cải thiện, và yêu lấy cuộc sống nầy!
Trong bài thơ Thuận Thiên Hòa Nhân, Thầy viết:
Tình đọng trong khóe mắt,
Lửa chất giữa buồng tim,
Sá gì câu còn mất,
Đời vẫn vững niềm tin!
Mắt thời gian hun hút,
Lòng không gian mênh mông,
Trước Nay Sau là một,
Trời Đất Người tâm đồng!
Lòng không gian mênh mông!
Thưa Thầy! Chúng con hiểu rằng không gian mênh mông bao dung tất cả, cả những đám mây đen, cả những sấm chớp bão bùng! Và mây đen đã cho nước đến con người, đến bao loài sinh vật, cỏ cây! Sấm chớp, bão bùng, dù có dữ dằn đến mấy, rồi cũng tan! Và qua lũ lụt, bão bùng... con người trui rèn ý chí, nhưng đồng thời hiểu ngay được rằng phải sống Thuận Thiên!
Thưa Thầy! Lòng Bồ Tát mênh mông như không gian, lòng mẹ - đối với chúng con - bao la như biển Thái Bình dạt dào, còn lòng chúng con đối với tha nhân - chúng con xấu hổ nhận biết rằng - vẫn còn nhỏ nhen, hẹp hòi lắm! Có câu nói rằng: Là người, ai cũng có một nơi sâu lắng nhất, đó là cõi lòng; cõi lòng khi được khơi dậy và thắp sáng lên, thì hiềm khích tiêu tan, hận thù hóa giải, ai cũng có thể trở thành bạn bè thân mến nhau. Hôm nay, chúng con - những môn sinh và cựu môn sinh Vovinam-Việt Võ Đạo Đà Nẵng - tề tựu về đây, để tưởng niệm Thầy, thắp nén hương lòng nhớ thương Thầy, và cũng để tự thắp sáng cõi lòng mình.
Hôm nay, chúng con, mỗi người, sẽ tự dặn mình, luôn cố thực hành tự thắng, để biết phát huy cái hay của mình nhưng cũng phải thừa nhận, hoan nghênh và học tập cái hay của người, phê bình và tha thứ cái lỗi của người như tự phê bình và tha thứ cái lỗi của mình, cùng nhau chung lòng, chung sức xây dựng cho Vovinam-Việt Võ Đạo ngày càng hay hơn, đẹp hơn, vững mạnh hơn! Thưa Thầy! Có được như vậy hay không? Một lần nữa, câu trả lời lại nằm trong ý thơ của Thầy. Đó là môn đồ Vovinam phải có Tình đọng trong khóe mắt, phải có Lửa chất giữa buồng tim và phải có Lòng rộng, sáng!
Cuối cùng, chúng con cầu mong Thầy - trong cái không gian vô cùng và thời gian vô tận nầy - Thầy sẽ thong dong ở cõi vô ưu! Thầy vẫn mãi mãi sống trong lòng chúng con, trong hàng hàng lớp lớp thế hệ môn đồ Vovinam-Việt Võ Đạo!
Vĩnh biệt Thầy !
05-10-2010
Võ sư Ngô Xuân Thảo
Hội Vovinam-Việt Võ Đạo Đà Nẵng