kết quả từ 1 tới 10 trên 34

Threaded View

  1. #1
    Tham gia ngày
    Apr 2009
    Đến từ
    CLB. Vạn Hạnh !
    Tuổi
    31
    Bài gởi
    1,392
    Thanks
    1
    Thanked 3 Times in 3 Posts

    Default Những bài Văn viết về VS. Chưởng Môn Lê Sáng

    MỘT BUỔI SÁNG



    Sáng nay, một buổi sáng của ngày đầu tuần với bao nhiêu điều mới mẻ, chút không khí lành lạnh thoảng qua bất giác khiến tôi chợt rung mình. Hít một hơi thật sâu, tôi với tay lấy cặp rồi mang giày đi học.

    Như thường lệ, con đường đến trường tôi phải đi ngang qua nơi tôi tập võ. Tôi rất tự hào và vui sướng khi mình được tập luyện và trở thành một thành viên nơi thiêng liêng này. Mọi người gọi đó là Tổ Đường. Mỗi buổi sáng khi đi học ngang qua đây, tôi đều ngước mắt nhìn lên khung cửa sổ với những hàng khẩu quyết mà tôi đã thuộc nằm lòng từ rất lâu. Cảnh vật đó chẵng xa lạ gì với tôi, nhưng cái chính là tôi muốn được ngắm nhìn những màu áo xanh thấp thoáng trong từng động tác nơi khung cửa, được lắng tai nghe tiếng hét đầy khí thế của buổi sớm,…..cho thỏa cái say mê đang háo hức trong tôi.

    Và hôm nay cũng như bao ngày khác, xõa làn tóc tung bay theo cơn gió của buổi sớm, tôi đi ngang qua Tổ Đường, và ngạc nhiên khi nhìn thấy 2 dáng người mặc chiếc quần xanh quen thuộc đang ngồi dười gốc cây cách cửa vào TĐ chẵng bao xa…….là chị Châu và chị Bảo. Lạ nhỉ, đáng lẽ ra giờ này 2 chị ấy phải ở trong lớp để cho lớp khởi động chứ, vì 2 người đang tập làm HLV đứng lớp mà. Tôi vẫy vẫy tay gọi, 2 chị quay lại nhìn tôi, thoáng bất ngờ nhưng rồi cũng cười và vẫy tay đáp lại. Vẫn thói quen cũ, tôi ngước mắt lên nhìn về hướng lớp tập. Nhưng lạ lùng thay…………

    Dường như hôm nay có cái gì đó xảy ra làm thay đổi cái bình thường của mọi ngày. Nơi khung cửa, không có những bóng dáng đồng phục xanh, vắng cả giọng đếm chắc khỏe, đến những tiếng hét khí thế thường ngày cũng đâu mất. Thay vào đó là sự im lặng tuyệt đối, không khí trang nghiêm một cách đáng sợ, một vài người mặc áo sơ-mi thấp thoáng ngoài khung cửa trong ánh đèn vàng pha, loại đèn mà những người quay phim, chụp hình dùng trong các buổi lễ, event hay đám ma, đám cưới,….vv..vv…..Cố gắng lục lọi trong trí nhớ của mình xem hôm nay là ngày gì.:”Ngày lễ Sáng Tổ à? Không phải rồi.”.”Hay là ngày thi thăng cấp?. Không phải đâu.”.”Ngày kỉ niệm gì của Môn phái chăng?! Cũng không phải.”. Mình không thể tìm ra được hôm nay là ngày gì quan trọng của Môn phái cả. Thế thì tại sao Tổ Đường lại có cái không khí trang nghiêm và những người đang có mặt nơi đây lại mặc đồ trịnh trọng như vậy. Hết thắc mắc này đến thắc mắc nọ, 1 cơn gió nhẹ thoảng qua, nhìn đồng hồ, thôi chết trễ giờ học rồi, tôi phi như bay đến trường nhưng lòng vẫn còn nỗi hoài nghi chưa được giải đáp.

    Vào lớp ngồi được 10 phút thì điện thoại rung, có 1 tin nhắn, từ anh Lâm. Lạ nhỉ, tôi thầm nghĩ, có việc gì mà anh Lâm lại nhắn tin cho mình giờ này. Đảo mắt một vòng quanh lớp, may quá không có cô giám thị và thầy chủ nhiệm, tôi liền mở ngay tin nhắn ra xem. Đoạn tin chỉ vỏn vẹn một dòng như đủ để làm thần sắc tôi thay đổi :

    _ "Thay Chuong Mon – Le Sang da mat roi em a.!".

    Tôi mở to mắt, đọc đi đọc lại dòng tin nhắn xem mình có đọc nhầm hay sót chữ nào mà dịch sai nghĩa câu văn hay không…..nhưng dòng tin vẫn không hề thay đổi. Tôi ngỡ ngàng, Sao cơ? Sư ông làm sao cơ? Sư ông mất rồi cơ à? Sao lại có thể như thế?! Đầu óc bỗng dưng trống rỗng, tay tôi run run, cả chiếc điện thoại cũng rung theo. Vừa lúc đó thì điện thoại lại báo có cuộc gọi đến, là của anh Quân, HLV của tôi,. Bấm nút OK, tôi áp tai nghe và nói:

    _ Em nghe đây anh Quân.!

    Ở đầu dây bên kia, giọng anh có vẻ trầm lặng:

    _ Qũy lớp còn bao nhiêu vậy.?

    _ Sau hôm Trung Thu là còn gần bốn trăm ạ.!

    _ Ừ, vậy em coi đi mua vòng hoa rồi đem lên Tổ Đường đi.

    Tôi trả lời như hiểu rõ: _ Em biết rồi, trưa em sẽ đem vòng hoa qua.!

    Cúp máy. Tôi đã được khẳng định về cái sự thay đổi khác thường của TĐ hôm nay. Sư ông đã mất.?! Người Thầy của tất cả người thầy đã mất.? Thật sao….. Không phải tôi không tin nhưng không ngờ nó lại đến sớm như vậy. Tôi biết là Sư ông bị bệnh. Nhưng rồi căn bệnh và tuổi già mang ông đi như thế này thì thật là tàn nhẫn.!

    Xuân Trang
    thay đổi nội dung bởi: Giselle, 09-28-2010 lúc 12:47 AM
    Học Văn cho Võ bất phu
    Học Võ cho Văn bất nhược
    Văn không Võ, Văn thành nhu nhược
    Võ không Văn, Võ hóa bạo tàn.!


    [Luôn luôn phấn đấu để trở thành một con người hoàn hảo và toàn diện]

    Tuổi trẻ là thời khắc quan trọng nhất của đời người. Phải trân trọng từng phút, từng giây để tận hưởng cuộc sống, để làm mọi việc mà mình tự hào và xem đó là điều đáng quý.!

    !<---- Tự hào là Môn Sinh Vovinam-Việt Võ Đạo ---->!


Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

     

Quuyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts