Thầy Tôi ! Một ngôi sao vừa tắt.
Tue - 09/28/2010 01:46
Nghe như nghèn nghẹn trong lòng, mắt Tôi cay cay nhưng Tôi không khóc được. Vẫn biết ! Sinh, Lão, Bệnh , Tử là cái Quy luật tất yếu của cuộc sống này. NHưng sao vẫn nghe đau đau, nuối tiếc. Chưa 1 lần được Thầy đích thân dạy dỗ. Nhưng từ lúc biết nhận thức những vấn đề trong cuộc sống này. Thông qua những trang giáo huấn của Thầy, Tôi đã sống có ích hơn cho Đời... Cho người.
Tôi tự nhận là Ưng xanh, nhưng trước Thầy Tôi chỉ là Chim sâu nhỏ ! 1 môn sinh nhỏ trong muôn ngàn người môn sinh nhỏ của Thầy . Vô duyên chăng ? Tôi chỉ được nhận những lời giáo huấn của Thầy từ những trang giấy, nhưng hình bóng của Thầy với Gương mặt phúc hậu với vầng trán cao và chòm râu bạc đã hằn sâu trong ký ức của Tôi như vị Cha già. Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Tôi diện kiến Thầy! Vô duyên thay, đó lại là.... trong Bệnh viện.
Bài học đầu tiên và đó cũng là bài học sau cùng Tôi được học trực tiếp từ Thầy.... Vô Chiêu, Vô thức ! Cũng với Phong cách sáng suốt, cũng với tinh thần minh mẫn và giọng nói hiền hòa . Thầy nói như Nhắc nhở, như gửi gắm... " ...Mình giỏi thì dạy cho người khác. Rồi mình lại được người giỏi hơn dạy cho mình. Như vậy mình càng giỏi hơn...".
Thầy ơi ! Một gánh Ân tình của Người trao lại. Chúng Con sẽ kế tục và Phát huy với tinh thần trách nhiệm cao nhất. Thầy đã sống trọn một đời vì Môn phái. Ước nguyện của Thầy đã thành hiện thực. Hôm nay VOVINAM rạng danh bốn biển nhưng Thầy lại ra đi. Trên bầu trời Võ Học có 1 ngôi sao vừa tắt . Noi gương Thầy, Chúng Con và các thế hệ Môn sinh VOVINAM nguyện kề vai sát cánh, Trên dưới 1 lòng, Đồng tâm hiệp lực Xây dựng và phát triển muôn ngàn thế hệ Môn sinh Ưu tú Hiến ích cho đời, Rạng danh Môn phái .
ĐÃ MANG TIẾNG ĐỨNG TRONG TRỜI ĐẤT. PHẢI CÓ DANH GÌ VỚI NÚI SÔNG. ( Nguyễn Công Trứ ).
Thanh Ưng vọng bái.
(Theo Thư Viện Vovinam) |