Nốt thăng của võ thuật - nốt lặng của tình yêu!
Sun - 10/21/2007 18:08
|
|
Bốp....! một cú đá tạt. Hự... một cú đạp ngang... Hắn nằm xuống bởi người mà hắn hàng đêm vẵn thầm thương trộm nhớ. Bình thường hắn rất gan lì, nhưng lần này hắn thực sự bị đánh gục.
Nàng là một cao thủ hoàng đai, còn hắn một gã thư sinh vì yêu nàng nên mới chui vào cái võ đường này, còn mãi lận đận mang chiếc đai xanh không có một gạch nào ! Lúc đó, trong đầu hắn vẫn còn nhớ đến cảnh đêm đó, một đêm mưa giữa đường phố Sài Gòn. Hắn bị bọn khác, chính xác hơn là mấy tên côn đồ đánh thừa sống thiếu chết. Và không nhờ nàng thì bây giờ chắc hắn đã nằm dưới 3 tấc đất rồi cũng nên.
Nàng đẹp quá, ngây thơ quá khiến hắn không dám ngõ lời. Hắn tự an ủi mình khi nào có thể thắng em thì hắn mới dám nói rằng... Anh đã yêu em từ lâu, rằng anh đã cố gắng thế nào.... Rồi cũng là một ngày mưa nàng không đến võ đường nữa, có người bảo rằng nàng theo gia đình đi nước ngoài, có người nói gia đình nàng bắt phải chú tâm vào việc học hành nhiều hơn. Nhưng hắn không tin, hắn vẫn chờ. Một ngày, hai ngày, rồi ba tháng. Hắn vẫn ngồi đó kiên nhẫn chờ đợi.. Võ đường sao vắng lặng, lạnh lẽo khi không có bóng hình nàng. Hắn như một con chiên ngoan đạo đang chờ đợi sứ giả của chúa trời đến cứu thoát linh hồn. Thời gian vẫn êm đềm trôi nhưng hình bóng của nàng vẫn không phai, hắn bây giờ cũng là một cao thủ Hoàng đai nhưng chiếc đai có ý nghĩa gì đâu khi mục đích của hắn không phải là chiếc đai kia !
Em... bây giờ em ở nơi nào ? Không biết em có còn nhớ không, chuyện ngày xưa ! Em ra đi để lại trong tâm hồn anh một dấu lặng buồn. Có lẽ suốt đời này anh sẽ không còn cơ hội đánh thắng em để nói câu "Anh yêu em nhiều lắm" nhưng anh sẽ vẫn chờ và chờ đến khi anh nằm dưới mộ sâu như một chiều mưa 2 năm trước !
Craven (Theo Thư Viện Vovinam) |