Thơ: - Thái Ngọc Cơ (3)
Mon - 11/26/2007 18:54
KỶ NIỆM
Chuyện hôm qua xem là kỷ niệm Người hôm qua gọi là cố nhân Kỷ niệm ơi, mi đến chi thế nhĩ
Cố nhân đi rồi chỉ có ta Chắc mi vui lắm khi co bạn Đâu biết lòng ta nuốt lệ ************************************ NHỚ
Đêm buồn mong nhớ đến ai Dường như là đã lâu rồi không yêu Ta đang sống giữa mơ màng Người từ đâu đến , đến rồi lại đi Để ta một bóng bơ vơ Tình yêu đã chết mong chờ chi đây Người bên tình mới mê say Còn ta ngồi đó đắng cay một mình.
************************************ PHẬN BẠC
Tôi sợ lắm rồi cái thuở yêu Đem đến cho tôi nỗi xót xa lòng Tình đến tình đi như bụi cuốn Lâu đài tình ái bỗng vỡ tan Tôi không biết đời tôi sao khổ ải Yêu người nào người ấy cũng dối gian Tôi không biết không duyên hay số phận Hay tai mình phận bạc kém nhung nhan Trời chẳng thương nên đành cam chịu Kiếp sống buồn ai thấu hiểu cùng tôi........ *************************************** TẶNG CÔ CẨM BÌNH
Người ta trồng cây chờ ngày hái trái Còn Cô trồng người biết hái gì đây Cây lớn rễ đâm sâu vào đất Người khi lớn ngoảnh mặt quay đi Nhờ người vun xới nên cây tốt Bàn tay Cô nắn nót những tháng ngày Cây say trái trả ơn người chăm bón Người với người có nghĩ đến trả ơn CÔ không mong chờ được ngày hái trái Nhưng người Cô trồng vội bước sang sông Để Cô một bóng với con đò Tìm vui bến khác bỏ đò đã qua Có ai thấu nỗi lòng Cô lúc ấy Đã làm kiếp người sao lại quên Ơn Cô như biển như trời Trồng người cho đến khi nào Cô ơi ???
Thái Ngọc Cơ Vovinam Đồng Tháp
|