Café Đắng
Sat - 01/12/2008 09:01
Sáng nay thức dậy, uống café một mình, trời chợt mưa, nghe từng tiếng mưa rơi quanh mình. Những cơn mưa rơi rớt ơ hờ như một ngày mưa buồn nào đó xa xưa. Tôi ngồi buồn xa xăm nhìn từng cánh chim bay lạc về phương nào, theo một ngày mưa bay
Trời chợt lạnh như mùa Đông, từng cơn gió Đông lạnh đầy đôi vai trên cuộc đời mong manh. Sáng nay, mây thật thấp trên đầu, từng giọt café ngọt đắng làm cho tôi ngồi khóc một mình theo từng giọt sầu rơi lặng lẽ ngoài song.
Nhớ bao nhiêu cho vừa, nhớ những ngày tháng qua đã để lại nơi này cung tơ vương xót xa, bao ngày tháng qua còn đây với thật nhiều cơn gió Đông còn buồn mênh mông. Mưa rơi mưa mãi rơi, từng giọt mong manh trong âm vang nghe rã rời như từng giọt sầu rơi lặng lẽ. Rớt trên từng phím đàn xưa như đôi mắt nâu ngày nào còn ở lại nơi nầy mang thêm đầy nuối tiếc
Sáng nay tôi lại ngồi khóc một mình bên ly café đắng hơn cuộc đời nổi trôi trong cơn mưa cuồn gío rũ.
Tai lắng nghe từng nhánh cây thông lặng yên mang theo những thương sầu trôi qua trong bóng đêm, để nghe thêm thương nhớ vời vợi xa xăm nghe hắt hiu, nhè nhẹ bước vào trong hồn trống vắng tình thương.
Trong chiều mộng mơ bên bờ cát trắng, với những buổi chiều nắng tắt mong manh bên dòng suối mát ngóng chờ trong mộng mơ để nghe thời gian xóa hết muộn phiền với cung nhạc ấm áp hòa lời cao vút,vào những ánh sao đêm để cho mông mơ chấp cánh bay tuyệt vời ấm êm rớt trên những đỉnh núi đồi cao.
Trong cuộc sống cuồng điên, mệt nhoài, cô đơn, phiền não câm lặng giữa cơn giông bão, với những đắng cay trái ngang trong dòng đời lãng quên trong mộng say phai tàn theo thời gian nát tan theo cơn mộng mơ ảo vọng.
Từng ngụm café đắng trôi vào ký ức tìm lại thời gian mộng mơ trong lãng quên ngày xưa để nghe chút dư âm dại khờ còn sót lại trong tâm tư tan nát rã rời cho tình xa khi đã phôi phai trong kỹ niệm xa tầm tay với.
Ký ức lại trở về trên lối quen trong cố gắng của bước chân ngập ngừng cay đắng trên con đường xưa củ trong sự hợp tan của qúa khứ len lén hiện về trong lặng câm của tiềm thức đang đánh thức dĩ vãng ngày xa xưa để thắp sáng trong đôi mắt mong chờ cho trời xao xác sóng gió reo mùa Đông và tìm trong băng giá bóng dáng mùa Xuân vẩn còn xa mãi mịt mờ
Cát Thanh (Theo Thư Viện Vovinam) |