Xuân Tha Hương
Sat - 04/19/2008 22:27
Ngày xưa Xuân thắm quê nhà, với bao nhánh hoa đời xinh xinh đẹp tươi mỗi khi Xuân về trên đất nước mến yêu.
Muôn cánh hoa đào bay khắp nơi, Xuân tới, hương khói lan nhẹ dưới mưa rơi phơi phới trên đường về mịt mùng mái tranh.
Thời gian nay quá xa xăm, tôi đã xa căn nhà đầm ấm yêu thương tình gia đình thân thiết qúa lâu. Sống bao Xuân lạnh lẽo âm thầm trên xứ lạ quê người, buồn thương hắt hiu còn trông mong đợi chờ mấy mùa Xuân sầu héo, mắt ứa lệ rưng rưng mổi độ Xuân về trên xứ người.
Đến bao giờ chiều dâng, sầu lâng, khát khao ngày về quê lúc Xuân về cho tôi lê bước lê thê đường xa phiêu du về làng cũ để sống vui quê mẹ trong tình quê chan chứa trong lòng. chiều nay thầm nhớ Xuân xưa chua xót thay sầu tư hương bao niềm thương trong lòng.
Thời gian như dừng trôi trong cuộc đời cho thôi hoang vắng, lặng đứng trong chiều mưa rơi say đắm tháng năm đó đã cho tình thương tha thiết một thời đã qua. Bây giờ chỉ còn lại phôi pha. Những tháng năm đếm lá theo mùa Thu chết, lạc mất mùa Xuân, đêm đêm nằm nghe hồn bâng khuâng nhìn đầu non trăng xế trên cây xanh lá.
Bên song cửa đầu non tàn canh bóng xế, tìm trong màn tối muôn ngàn vì sao ẩn khuất trong mây đen, suốt canh vắng lãng quên sầu thương trong ưu buồn thiên thu, mong nắng mai đến mây trắng bay đi nỗi nhớ xa vắng, nhưng thấp thoáng vẫn còn đâu đây tháng năm đến theo mùa Thu chết trên đỉnh sầu đông. Nằm nghe hồn tương tư về dĩ vãng u buồn dâng cao như ngọn thủy triều cao sóng dạt bèo trôi theo muôn hướng vô định. Chiều sương rơi xuống như một khúc nhạc buồn, thêm xót xa vì mùa Xuân đã qua còn đâu nữa mà ước mơ.
Ngồi đếm lá rớt rơi trong công viên cô đơn buồn bã trong chiều Xuân lạnh lùng. Ngày Xuân xa xưa ấy đã chìm vào dòng đời, đã phai mờ trong ký ức thêm sầu nhớ theo thời gian trôi qua. Có lãng quên được không những kỹ niệm ân tình xưa cũ.
Rồi ngày qua xót xa, không lối về, đã tắt nghẹn ngào, hư hao như bọt sóng buồn xanh xao, lệ buốt trong tim từng ngày, buồn nhớ mong manh, khóc mây giăng sầu, cơn mê đoạ đầy sầu nghiêng thương đau nhạt nhoà.
Cát Thanh
|