Chặng đường vovinam của tôi!
Sun - 07/13/2008 09:26
Tôi không biết viết vào đây mấy dòng chữ này có thừa không?
Nhưng vì không còn học Vovinam nữa và nhớ Vovinam nên tôi muốn nói lên tâm sự về con đường tôi được tiếp cận Vovinam.
Vovinam ở quê tôi chỉ không được phát triển cho lắm. Khi xưa cả tỉnh chỉ có một huyện có Vovinam thôi, nên ít ai biết đến môn võ này, tôi được biết đến Vovinam từ khi tôi là thằng nhóc lớp 2, khi đó nhìn mấy anh tập võ rất hay tôi đã thích học võ rồi, nhưng lúc đầu muốn đi học võ không phải là vì thích Vovinam...còn nhỏ mà thấy vui thi xúm lại chứ nào biết phân biệt cái hay của nó, lúc đó tuy tôi thích học võ như vậy nhưng nhà tôi không ai cho tôi học cả, vì tôi còn nhỏ và vì sợ tôi học võ để đánh nhau, nhưng dần dần mọi người trong nhà hiểu tính tình của tôi rồi thì không sợ điều đó nữa, họ hứa sẽ cho tôi đi học võ nhưng những lời hứa đó thì không được thực hiện tôi buồn lắm, lý do chỉ vì không có tiền cho tôi đi học thôi, vì vậy để thỏa lòng yêu thích thì cứ mỗi chiều tối là ra chổ ủy ban xã để coi người ta tập, rồi về ra vườn múa máy như là để giải thoát cái ham muốn trong người và mỗi chiều tôi lại cứ đi xem như vậy xem cả Vovinam, Taekondo và Thiếu lâm...cứ như vậy từ lúc tôi học lớp 3 đến lớp hè lớp 8, trong khoảng thời gian đó mỗi ngày tôi càng lớn tôi đã thấy được cái hay của mỗi môn võ và tôi quyết định sẽ theo đuổi Vovinam môn võ mà tôi được thỏa chí lăn lộn bay nhảy và tôi quyết định dành tiền mua một bộ võ phục cũ với giá 30.000 và lén đi học Vovinam ở nhà không ai biết, cho đến khi mẹ tôi biết tôi đi thi lên đai và được thưởng thì mẹ đã cho tôi đi học Vovinam từ đó tôi không biết tôi đã vui như thế nào khi mà ý thích ấp ủ bao năm được thực hiện, cứ như là (Ngộ Không được giải thoát khỏi ngọn núi sau 500 năm vậy) hihi.
Từ đó niềm đam mê của tôi ngày càng được bồi đắp khi được tiếp xúc và hiểu Vovinam, những lần đi học về là những lần lấm lem đất cát và cả trầy xước chân tay... Tôi đã rất hạnh phúc khi có một người mẹ luôn cho tôi chấp nhận những thử thách, mẹ cũng là niềm tin cho tôi theo đuổi Vovinam và cứ như vậy tôi theo đuổi Vovinam không ngừng cho đến khi tôi học lớp 12, vì phải ôn thi tốt nghiệp và vì không có tiền thi lên đai ( 300.000 tuy được ủng hộ học võ, nhưng tôi không muốn làm gia đình tôi phải tốn tiền cho tôi đi thi, thi hoàng đai số tiền $300.000 cũng là do tôi tự làm thêm kiếm tiền để thi, nhưng vì phải ôn thi tốt nghiệp nên không có thời gian làm kiếm tiền thi hoàng đai nhất) nên tôi đành phải xa Vovinam tôi buồn lắm tôi đã không còn được mặc bộ đồ màu xanh để có thể đổ mồ hôi lấm lem đất và xuýt xoa vì bị thương khi học võ nữa. Bây giờ tôi đang là sinh viên học ở tp HCM, nhưng vì hoàn cảnh nên 1 lần nữa tôi không thể theo đuổi Vovinam, nhưng trong tâm trí tôi luôn muốn theo đuổi môn võ yêu thích của mình.
Bây giờ mổi lần thấy cái gì, nghe cái gì đến Vovinam là tôi là vui biết chừng nào để thỏa niềm đam mê tôi đã gia nhập diễn đàn này để có thể còn được cảm nhận về Vovinam, tôi mong một ngày gần nhất tôi sẽ lại được mang bộ võ phục ngày nào để có thể tiếp tục niềm đam mê.
Nguyễn Anh Kỳ
(Theo Thư Viện Vovinam) |