Tâm Tình: - Cỏi Vô Vọng
Wed - 07/23/2008 00:09
Chiều nay trống vắng dâng trong hồn tôi, vì tôi bỗng thấy nỗi cô đơn trong lòng còn đây, tôi chờ ai đợi ai, buồn ai vì ai, tôi tiếc nuối những lúc gặp nhau, ai đâu nào có biết những hờn ghen nhỏ nhoi khi nói tiếng chia tay.
Đã bao lần cố quên đi một thoáng của mùa Đông, đừng tiếc thương ngày cũ, chẳng biết ra sao ngày sau, đừng khóc cho ngày qua, đời có như là không, xin đừng buồn, bao năm lênh đênh về chốn nơi thật xa không nhà. Dù đời đến nghiệt ngã truân chuyên, đời đến nhục nhằn, tương lai được gì cho một cõi vô vọng.
Tuổi hồng qua mau, còn gì trong tôi để hồn tôi vô nhiễm những muộn phiền, để đêm về tôi chẳng cần trăng sao ru lời cỏ lạ thơm mùi màu nhiệm sáng màu huyền diệu đã mất từ phút này giờ phút nhiều điều thật lạ, nhiều điều thật đẹp lạ nhất thế gian tôi đã thấy thật ấm êm
Thiên đàng tôi vội bước đến ngồi nhìn trong dòng suôi mát tuôn chảy triền miên tôi yêu chiếc lá rụng rơi theo cội nguồn, cho lá rơi, lá rơi để nhớ thêm nhớ thêm nhiều trong cuộc đời dịu êm trong nồng say dĩ vãng không buồn đau.
Buổi chiều nao, cám ơn người bước vào cuộc đời im vắng của tôi, cho tim tôi một chút nắng thừa còn sót lại trước hoàng hôn, đem cho tôi ánh sáng mặt trời vào đền trong tim gía lạnh của tôi.
Giữ sao được người đi qua cuộc đời, người cứ vô tình người đi xa, chiều cũng vô tình chiều quên, người đi mang theo bóng mặt trời trong chiều nắng vô tình đi qua, lạnh lùng trong gió thật buồn.
Xa xôi tiếng khóc rơi, trăng khuya cũng buồn theo những đêm trắng như bóng ai bên thềm, từng đêm tôi đứng chờ dưới trăng thấp thoáng lặng lẽ giữa đêm lạnh, buông ánh mắt buồn ngàn năm vấn vương đêm đêm vẫn chờ.
Buông lời khóc than trong ký ức trăng mờ khói sương trắng chưa tan trong đêm lạnh buốt, khói hương tỏa ngút trời theo tiếng gió xưa đã khuất giữa hư vô tan về miền vô tận.
Đêm đêm nghẹn ngào những nỗi đau vẫn chưa tan giữa cơn mộng ảo hảo huyền.có những khi buồn tôi ngồi đây từng đêm nhìn mây, gió, cây lá ngủ yên trong đêm hoang vắng với những tiếng côn trùng rĩ rã than van một khúc nhạc buồn muôn thuở.
Mây trắng bay về tựa như đang khóc cho dòng đời nghiệt ngã trong trần gian giả dối đầy những cạm bẩy của nhân sinh đang ẩn mình trong bóng tối thâm sâu rồi vươn móng sắt mà cào cấu những kẽ tay yếu chân mềm đang lạc lối trong đêm khuya cô độc.
Cát Thanh
(Theo Thư Viện Vovinam) |