Tôi đến với Vovinam 1 cách thật tình cờ, rồi không biết kể từ lúc nào Vovinam trở thành 1 cái gì đó không thể thiếu.....
càng tập càng thấy vui khi được bước chân vào sàn đấu, được cố gắng hết mình....Để rồi cái ngày ấy định mệnh ấy đến 1 cách vô tình.....Chỉ còn 18 ngày nữa là khai mạc giải, cái giải mà từ khi bước chân vào tôi đã ao ước được tham gia, dù chỉ 1 lần.Khi được thầy cho xuất quân dù chỉ trong đội hình dự bị cũng cảm thấy rất vui, càng vui hơn khi được mọi người đánh giá có khả năng giành huy chương cao....
Tôi lao vào tập luyện và chỉ 1 phút không tập trung đã té xuống....rồi cố gắng tập tiếp cho tới khi không thể tập được nữa....Bác sĩ chẩn đoán giãn dây chằng và không thể tập luyện trong thời gian dài....dù vẫn biết vậy nhưng chỉ 10 ngày sau tôi đã lao vào tập luyện...bất kể sự can ngăn của mọi người....từ người thân đến bạn bè...Chỉ vì 1 câu nói của sư huynh:" chỉ cần 30 giây thôi là mình có huy chương rồi...
- "Kết quả là lại 1 lần nữa...té xuống và không thể gượng được....nhưng vẫn cố gắng không cho ai biết chỉ với 1 hy vọng nhỏ nhoi là không sao hết....Nhưng....bác sĩ quân y đã nói rằng...
- "Con bị đứt 1 dây chằng và 1 dây bị rách".......
Tất cả như đổ sụp xuống, tôi như không tin vào tai mình nữa....không biết phải làm gì...Bước chân vào nhà, tôi không dám đối mặt với ai và không biết phải nói thế nào....chỉ biết nói là không sao...Chỉ biết lại gần mẹ, cầm tờ báo lên và nói.....
- ." Mẹ ơi, bác sĩ nói con không sao nhưng mà...."
Những lời nói như nghẹn lại.....mẹ dừng lại và hỏi:
- " Nhưng sao?..."..........
-." Con....con... bị đứt dây chằng......, bác sĩ kêu phải mổ..."
Gương mặt mẹ chợt tái đi, vẻ mặt thẫn thờ....dường như tôi chưa bao giờ thấy vì người mẹ mà tôi biết là 1 người rất cứng rắn......và ngay sáng hôm nay mẹ đã cùng tôi đến Bệnh viện.....Tôi cứ thầm nghĩ
-" Ứớc gì phép màu xảy ra".....
Nhưng không có phép màu nào cả.......kết quả thật nặng nề và...........
- " Con không thể chơi thể thao được nữa........"
Những giọt nước mắt lăn dài trên má......những giọt nước mắt ăn năn và hối hận....tất cả cũng đã quá muôn màng........
Giờ tôi phải trả giá cho sự bướng bỉnh của mình, trả giá cho 30 giây đó bằng cả 1 tuổi trẻ của vận động viên...............
Nhưng đều làm tôi ân hận nhất là mùa Vu Lan này..........tôi không thể báo hiếu cho mẹ.........tôi lại làm phiền mẹ nữa rồi.........và ngày hôm nay, ngày mà tôi nhận kết quả là ngày sinh nhật ba.........................tôi chưa làm được gì cả...........Xin lỗi mọi người....tôi chỉ còn biết nói vậy mà thôi...................................
Các bạn trẻ khác nên rút kinh nghiệm để không bước vào sai lầm của tôi nữa..........................
Puca_oh
Vovinam QK 7