Trên đời nầy có rất nhiều người sống trên nhung lụa, sung sướng hạnh phúc, quyền uy tối thượng…
Cũng có rất nhiều người sống trong nghèo đói khổ sở, và đáng tội nghiệp hơn là có những người không lành lặn, sinh ra đời bị dị tật, người thì bị teo chân, teo tay, mù loà, câm, điếc, ốm còi, điên khùng… thế giới hiện nay có rất nhiều người đáng thương và tội nghiệp như vậy!
Khi thấy những hình ảnh thương đau của những người kém may mắn, tôi thật là bùi ngùi thương cảm, nhìn lại chính mình, tôi thầm cám ơn cha mẹ, cám ơn thượng đế đã cho tôi một hình hài nguyên vẹn và cuộc sống ấm no đầy đủ..
Tôi tự nghĩ mình sống trên đời làm gì? Và phải làm gì??? Phải chăng là để kiếm tiền cho thật nhiều để tạo cho cuộc sống ấm no hạnh phúc?… Có bao giờ bạn nghĩ đến mục đích sống của mình chưa? Bạn có lý tưỏng để theo đuổi cho mục đích sống của mình không? Nếu sống mà không có Lý Tưởng thì cuộc sống thiếu ý nghĩa, sống chỉ lo cho bản thân thì cuộc sống không có lý tưởng…
Trong cuộc sống, mặc dầu có những chuyện ngang trái thường xảy ra không theo ước vọng của mình, nhưng chưa đến đổi bất hạnh như những mãnh đời đau khổ nói trên, vậy thì ta phải cố gắng sống sao cho thật tốt, làm tròn nghĩa vụ của người con trong gia đình, hoàn thành sứ vụ đối với tổ quốc và cao xa hơn là nên cứu giúp nhân loại cứu khổ cho thế gian.
Khi chúng ta chia sẽ thì sẽ được ân phước vào không bao giờ bị mất đi, nếu chúng ta cứ khư khư sống một mình cho riêng bản thân ta thì những thứ ta có sẽ biến mất dần theo thời gian, vậy thì còn ngần ngại gì mà không mở rộng lòng nhân, để làm một chút gì đó giảm bớt đau khổ cho những mãnh đời bất hạnh được một chút an ủi, tạo một niềm vui cho họ có ý chí và niềm tin trong cuộc sống để quên bớt nhọc nhằn và khổ ải mà họ phải gánh chịu.
*. Những gì chúng ta cho ra, sẽ được nhận lãnh.
*. Thượng đế sẽ mang Hạnh phúc và bình an đến cho ta, khi ta mang niềm vui đến cho những mãnh đời bất hạnh!
Những người Tật Nguyền tại Hoa Kỳ.
Tại Hoa Kỳ, những người bị chậm tiến hoặc bị tật nguyền nhẹ thì được chung sống tại gia, và được đưa vào trường học đặc biệt học với sự giảng dạy đặc biệt nhưng có những trường họp bị nặng thì gia đình đưa vào một trung tâm đặc biệt để cư ngụ và chửa trị trong đó, cho nên ở Mỹ ít khi nào ta thấy những người Tật Nguyền lê la ngoài phố như ở Việt Nam.
Tại San Jose có một nhà thương tên gọi là Agnew State Hospital, là một nhà thương chuyên chửa trị cho những người bị bịnh tật nguyền. Đây là nơi chửa trị và nuôi chứa những con người bị bịnh tật quá nặng mà gia đình không chăm lo nổi..
Có những người được sinh ra vừa lọt lòng là đã đưa vào đây sống cho đến già và chết tại đây, không được hưởng niềm vui và hạnh phúc của gia đình.
Những người ở tại đây bị dị tật bẩm sinh từ khi lọt lòng mẹ, có người đi đứng được, nhưng tay bị teo tóp, có người chân bị teo đi phải vịnh vào chiếc xe đẩy, có người bị miệng méo xệch đầu thì niểng xiêng quẹo một bên, có người thì không đi đứng được nằm luôn trên gường…
Có một năm, Vovinam San Jose được mời đến biểu diễn múa lân và vũ cho các người tật nguyền nầy xem, mấy người tật nguyền ở đó thấy người lạ tới vui mừng hớn hở chạy tới để làm quen, khởi đầu các môn sinh rất sợ vì mấy người đó không bình thường, khi nói chuyện nước miếng chảy ra tùm lum, tay chân thì co quắp, đầu thì niễng sang một bên. tiếng nói thì rổn rảng vang dội làm giật mình… Nhưng sau khi hiểu ra hoàn cảnh đáng thương của những người đó, các môn sinh bình tỉnh trở lại và sau khi diễn, các người bị dị tật đó xin chụp hình lưu niệm với các môn sinh và nhất là chụp với con lân, họ mừng lắm, cầm tấm hình cười vui nói năng ríu rít thật là tội nghiệp…
Các môn sinh đã thấy được hoàn cảnh của những người kém may mắn đó, và đã tự bảo với lòng là cố gắng sống tốt hơn và sẽ có hiếu với cha mẹ nhiều hơn.!