HẠ BUỒN
Mon - 08/20/2007 18:51
Chiều mùa Hạ, trời thật nóng, ngồi nhìn từng vệt nắng cháy trên cành lá, từng đàn ong bướm bay lượn dưới cành lá để tìm bóng mát nương thân, đàn chim im hơi lặng tiếng dưới tàn cây, không còn đủ sức để cất tiếng hát như sáng bình minh, ngược lại, hoa Hồng thích thú ngã nghiêng dưới cơn nắng Hạ đỏ lửa lại khoe thêm sắc màu tươi thắm không cần biết là nắng đang đốt cháy những cảnh vật chung quanh. chung quanh sống chết ra sao không màng đến.
Suy nghỉ mông mênh thấy tình đời qúa chán, qúa đáng buồn. Tại sao không thể có một cánh tay vươn ra để có thêm nhiều cánh tay tiếp theo để góp lại thành một đỉnh núi cao cho nhân gian bớt đi khổ sầu.
Một cánh tay lẻ loi nhỏ bé vươn mãi vươn hoài trong bể khổ trầm luân như định mệnh an bài cho kiếp sống trần gian đầy khổ aỉ. Bao nhiêu năm làm kiếp con người, sống trong cạm bẩy đầy vơi thường nhật, nhìn từng hoạt cảnh hàng ngày giống như những con múa rối đang diển trò cười cho thế nhân thưởng ngoạn, thấy thật là đau lòng cho thế thái nhân tình.
Nhưng tình đời có lúc đổi thay, tự nhiên một cơn mưa rào chợt đến thật to và thật nhanh, mang đi bớt những cái nóng đang đày đoạ con người.
Những hoa Hồng khoe sắc bây giờ thì từng cánh mỏng rụng rơi như mùa Thu lá bay khắp nơi không định hướng. Tự hỏi có nên tiếc thương không?
Nhờ tiếng hát Diễm Liên diển tả qua bài hát : Đời Da Vàng
http://benxua.com/Music/Popups/PlayA...spx?SongID=352
Ocean (Theo Thư Viện Vovinam) |