Tâm Tình: Solitaire - Người Cô Đơn
Mon - 06/22/2009 10:36
Từ khi tôi bước vào lứa tuổi mộng mơ, lòng tôi luôn vương vấn, cảm thấy có một nổi buồn lâng lâng khó tả, tâm hồn xao xuyến như thiếu hụt một cái gì đó…
Cứ mỗi sáng khi bình minh vừa ló dạng, tôi thức dậy với nổi buồn lâng lâng trong tâm hồn làm cho con người tôi mất cả sức lực và ý chí, không muốn làm gì cả… Nổi buồn nầy cứ day dứt và kéo dài suốt bao năm qua.. Nguyên nhân có lẽ là chán đời, chán sống khi nhìn những cảnh thiên hạ đua tranh, giết chóc, hảm hại nhau, tôi đặt câu hỏi tại sao con người phải như vậy?? Người ta sống vì cái gì mà cứ phải khổ cực, gian nan?
Có những lúc ưu tư và suy nghĩ làm cho tâm hồn tôi trở nên trầm buồn, cô đơn và xa vắng, tôi ít vui chơi với bạn bè, mà thường hay đi lang thang trên con đường vắng, hay ngồi một mình trên ghế đá công viên để tâm hồn hoà mình vào vũ trụ, nhìn cảnh sắc thiên nhiên để tìm kiếm câu trả lời ??? Có những khi trời mưa như trút nước, tôi dầm mưa đi lang thang không định hướng, vừa đi vừa suy nghĩ miên man, lòng ngổn ngang trăm mối u buồn..
Bạn bè thường gọi tôi là Solitaire là một người cô đơn vì thường hay đứng yên lặng hàng giờ dưới gốc cây hay bên hàng rào sân trường để nhìn những con chim hót, nhìn những chiếc lá lìa cành bay là đà rơi rụng xuống sân trường hoang vắng..
Bạn bè của tôi là những chiếc lá lìa cành, những cành hoa rơi rụng trên mặt đất, là tiếng chim hót trên cành cây cao, là tiếng gió thổi vi vu làm xao động những chiếc lá tạo nên những âm thanh lao xao như một khúc nhạc vui tai êm thấm đưa người vào mộng đẹp
Rồi một ngày kia, tôi từ giả quê hương, bỏ lại sau lưng những hình ảnh thân quen của một thời thơ ấu. Ra đi mà lòng mang nặng u buồn, nhớ nhà, nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ tất cả hình ảnh của căn nhà và ruộng vườn đã một thời sinh sống..
Thời gian dần trôi qua, hình ảnh quê hương chỉ còn trong tâm trí, nổi nhung nhớ vẫn tồn đọng trong tim, và nó đã đưa tôi vào cơn mộng ảo.. Cha mẹ đã qua đời nhưng trong tim tôi hình bóng của người vẫn tồn đọng trong tim không bao giờ phai nhạt, cha mẹ tôi chưa bao giờ biến mất khỏi tim tôi… Có những đêm tôi mơ thấy mình vẫn còn đang ở trong căn nhà xa xưa củ, vẫn làm việc giúp mẹ cha, vẫn lang thang trên con đường làng ven sông sau những buổi chợ chiều..Có đêm tôi mơ thấy mình trở về nhà với những quà cáp đầy ấp tình yêu thương dành cho cha mẹ.. Nhìn thấy cha mẹ già cằn cổi, lam lũ cực nhọc ruộng vườn, tôi thấy tình thương dạt dào, chạy lại ôm cha mẹ vào lòng để nghe tiếng nấc nghẹn đầy vơi..
Ngày tháng dần trôi những hình ảnh đó từ từ phai nhạt, trong tim tôi chỉ còn là những kỷ niệm thân thương, thực tại trước mặt là cảnh bon chen trong cuộc sống chán chường. Có một thời gian tôi sống rất hạnh phúc bên gia đình, bạn bè thân quen, tôi đặt hết niềm tin yêu vào những người quen biết, lấy lòng thành đối xử với tất cả mọi người… cuộc sống kéo dài qua năm tháng vui vẻ, yêu thương… những tưởng đời luôn là mộng đẹp… nhưng không, giấc mộng nào rồi cũng tàn, tiệc nào rồi cũng tan… không có gì tồn tại với thời gian.. Cho nên tình người cũng tan vỡ đem lại nhiều đau thương và sầu hận..
Thật nuối tiếc, thật đau thương khi tôi đối xử tốt với tất cả mọi người bằng tấm chân tình, nhưng không ngờ đổi lại, người ta lại âm thầm thủ đoạn lường gạt, giành giựt và hảm hại cho tôi phải thân sơ thất sở…Tôi cô đơn giữa rừng người gian hiểm, đầy gió tanh mưa máu! Tôi cố tránh không để giọt máu hôi tanh nào dính bẩn vào người của tôi. Tôi lánh xa trần thế, xa mọi người thân thuộc, bạn bè đối với tội không còn có ý nghĩa gì nữa.. tất cả đều giả dối, điêu ngoa, gian trá, lọc lừa và phản trắc …Họ tạo dựng công danh bất chấp thủ đoạn..Họ đi lên bằng công sức của người, chà đạp lên nổi khổ của người khác, họ cười vui chiến thắng, ngạo nghể bước hiên ngang trên con đường đầy gió tanh mưa máu… mà họ không biết thật đáng thương thay…
Còn tôi sau những giây phút đau lòng, tôi lánh xa trần thế quay về ẩn cư nơi thôn dã, bàn bè dần dần rời xa không còn ai thân quen nữa.. Đêm từng đêm tôi thổn thức với cơn buồn không lối thoát, có những đêm tôi trằn trọc với niềm suy tư không giải toả, nổi buồn chồng chất lên cao, có những lúc tôi muốn từ giả cỏi trần gian đầy khổ ải nầy! Nhưng đời còn vướng nợ sầu bi, thượng đế còn bắt tôi phải đau khổ chưa thể từ giả ra đi, tôi phải ôm bao cay đắng vào mình, cô đơn không người tâm sự.. Cuộc sống tĩnh lặng của tôi dần trôi trong quên lãng, ngày làm việc, đêm về làm bạn với vài người bạn ảo chưa một lần biết mặt mong sẽ xoá bớt ưu phiền và tu luyện lại ý chí để vươn lên, đứng dậy và đi tới.
Mong lắm thay!!!
Solitaire - Nguời Cô Đơn
(Theo Thư Viện Vovinam) |