Thành viên có mặt 
 Khách: 002
 Thành viên: 000
 Tổng cộng 002
 Hits 002166160
 Lịch 
Tháng Năm 2024
T2T3T4T5T6T7CN
    1 2 3 4 5
6 7 8 9 10 11 12
13 14 15 16 17 18 19
20 21 22 23 24 25 26
27 28 29 30 31    
 <  > 
 Tin Tức Mới Nhất 
Thi lên đai và lễ giỗ cố võ sư Chưởng Môn Lê Sáng tại Raleigh
Lễ giổ Cố Võ Sư Chưởng Môn Lê Sáng tại San Jose
Quyết tâm, Cố gắng và Đều đặn...3 yếu tố căn bản cho người môn sinh.
Bài Văn Thi Hoàng Đai : Phan Vương Hải Âu
Luận Văn của MS. Bùi Minh Hải - Vovinam Raleigh
Thư Cảm Tạ Chung - Giải Thi Đấu và Hội Diễn Vovinam Hải Ngoại
Tường Trình Khóa Thi Lên Đai tháng 7 năm 2016
Bản tin the 16th Overseas Vovinam Tournament 2016
Sự Hình Thành căn nhà Vovinam và sân tập - Vovinam House & Garden
Thư Mời - The 16th Overseas Vovinam tournament 2016
Tiểu Luận Võ Học - VS Trần Minh Hoàng
Thầy trò tôi 30 năm !
Văn - NHỚ VỀ MỘT NGƯỜI BẠN
Bản tin Tang Lễ Cố VS Trung Trưc - Trang Phước Đức
Thơ viết cho Vs Trang Phước Đức
 
VOVINAM VIET VO DAO Sat - 05/04/2024 13:29
Những dòng tâm tình của Võ Minh Tâm.
Fri - 01/22/2010 18:25

Ở phương xa

Lòng tôi đang dạt dào với những cảm xúc của miền quê, miền tây sông nước với mặn ngọt của dòng sông tuổi thơ. Nơi trái tim ngự trị ký ức không thể quên.

Ra đi với lòng hào hực của tuổi trẻ, với khí thế của tuổi xuân, rồi dặm trường đã đưa ta lại mặt đất. Trãi bao thăng trầm của cuộc sống, cái nhìn của ta ngày một chững chạc hơn, và thất bại ngày càng ngắn lại.

Giờ đây, mỗi lần về Bến Tre thân thương không còn phải qua những chiếc phà ký ức, 2 bờ sông tiền đã gắn liền với chiếc cầu hiện đại. Lòng dạt dào của sông, gió thoải thoảng qua những kí ức, không còn ánh mắt hướng về phía xa xăm của dòng sông ấy. Tất cả giờ đây đã hiện rõ, 1 bên của dừa xanh biên biếc, 1 bên của những nhà máy xí nghiệp, nghi ngút khói thảy.

Về đây, không khí thoáng đảng , không còn ngột ngạt như sài gòn đô hội, Lòng nhẹ nhàng như khói mây bay, dạt dào ánh chiều hôn. Vẫn bước nhẹ trên cánh đồng bất tận, vẫn biết mình còn lại vẻ đẹp của tuổi thơ.

Ôi quê hương, Bến Tre xứ cù lao nhưng dạt dào biển cả.
***********************************************************
"Mẹ ơi, con muốn học"

Mẹ ơi, đã bao nhiêu năm con vẫn trong vòng tay của mẹ, con thật hạnh phúc biết bao, con vẫn in mãi hình bóng ấy suốt cuộc đời.

Nhưng mẹ biết không, 1 ngày nào đó, con muốn nói với mẹ "mẹ ơi, con muốn học", con muốn học những gì mới mẻ, những gì mà ta vẫn xem nó là cổ hủ hay những gì mà ta vẫn chưa có nó, không phải đơn thuần là lên lớp. Con muốn tự lập, con muốn phiêu lưu, muốn tìm hiểu thế giới bên ngoài như thế nào, con biết mẹ sẽ ngăn cản con, mẹ không muốn con phải cực khổ, không muốn con gặp những điều không hay.

Con biết mình thích bay nhảy, rồi một ngày, con phải đi xa, chính vì thế, con muốn học những điều đó bây giờ, con muốn khám phá thế giới riêng của con, con muốn đi thật xa, nhưng nhiều lúc con đã suy nghĩ thật nhiều, ở nơi đó có gian khổ con vẫn chịu được, nhưng rồi mẹ sẽ ra sao khi thiếu con, 1 thời gian dài không gặp con mẹ sẽ như thế nào.
Mẹ biết không, thế giới thật bao la, có quá nhiều điều mà cuộc sống hiện tại không giải thích cho con được, biết bao nhiêu cạm bẩy, khó khăn, bao nhiêu thách thức với những gì con chọn, con chỉ còn mẹ là người con thương quí nhất mà thôi, con không muốn mẹ phải khổ vì con, phải lo lắng cho đứa con nghịch ngợm, bướng bỉnh của mẹ. Mỗi người có 1 ý chí, khó ai có thể cưỡng lại ý chí của mình được.

Rồi ngày gần đây, con quyết định tìm con đường thực tế của con, con đường mà con sinh ra, con phải có nó, và con sẽ không làm cho mẹ buồn, mẹ lo, con sẽ nhanh bước chân để trở về với mẹ, nơi phương xa ấy, có một người nhớ mẹ vô cùng.

"Mẹ ơi , con đi học".
__________________
Chiếc lá

Không lụy đời như chiếc lá mùa thu, nhưng nó vẫn héo khô từng ngày đợi chờ điều gì đó mà nó vô tình mơ 1 giấc mơ lạ thường.

Nó không sống bằng nhựa sống của thân cây, nó chỉ nhận những hạt sương buổi ban mai, rồi chết khô giữa nắng trời ôi bức. Nó khát khao được hòa mình vào mùa xuân ấm áp, nhưng nó quên thân cây vẫn đang cung cấp cho những gì tinh hoa của cuộc đời.

Nó đi tìm mãi khao khát của chính mình, nó muốn bay thật xa, nhưng nó sẽ mất đi chính cuộc sống của nó. Nó sẽ quay trở về nhưng nó sẽ không thể gắn vào nhánh cây ấy.

Nó vẫn thế, vẫn mong mỏi được kiếm cái nó cần, nó thao thức từng đêm, để rồi nó vẫn chưa thể nhận ra, ánh sáng thực sự mà nó cần, thứ ánh sáng vô hình những hữu ích.
************************************************************
Gian dối

Cuộc đời ta sống có được bao lâu mà gặp hoài cảnh người gian dối, đời dối gian, rồi giờ đây ta chẳng biết tin vào ai nữa, lòng tin của ta thì vô hạn nhưng người lại đối xử với ta thật tàn nhẫn biết bao.

Ta nào phải đâu sống dối gian để gặp nó, ta sống cuộc sống hồn nhiên , vô tư, tình cảm với mọi người. Vậy mà, ta phải chịu cảnh đắng cay mà người đáng nhận phải nhận nó. Tha thứ rồi thứ tha, mọi chuyện lại tiếp diễn, như con sóng vô bờ, cuốn trôi mọi hi vọng, mọi niềm tin, thà rằng ta là người gian dối.

Họ sống bằng niềm vui trên chính nổi đau của người khác, họ chỉ biết niềm vui hiện tại, nhưng quên rằng, sự thật bằng lỗ kim vẫn bị ánh sáng chiếu qua nó. Rồi họ sẽ được ai tin tưởng? Có, chính họ tin tưởng họ mà thôi, họ sẽ vượt qua được mọi tiền đề do mình nghĩ trước, đặt ra tình huống trước, và giải thích cặn kẽ, họ thật thông minh.

Vậy ta cần chi phải sống gian dối, để suy nghĩ nhiều, phiền muộn, sự thật vẫn là sự thật.
*************************************************************
Cơn mưa

Ta vẫn không dứt những cơn mưa từ nỗi lòng, xót xa. Trào dâng những suy nghĩ, ánh mắt vô hồn, lững thững bước đi, rằng cơn mưa đang trút hạt thật đau và đau, ta biết cười rồi ta đi giữa con phố vắng tênh, chưa trãi hết những khuất mắt của dòng đời.

Ta nhìn hạt mưa màu trắng, nhưng nó lại phản chiếu nhiều màu sắc, khi ta đứng bên này thì lại hiện sắc khác, không rõ ràng, không phải sự thật lúc nào cũng là sự thật.

Những thứ ta nhìn thấy, thật thật giả giả, khó lường trước được, cơn mưa cũng thế, tan rồi lay lắt, lay lắt rồi tan, tan rồi nặng hạt, nặng hạt rồi tan. Dẫu hợp thành hay tan biến, nó vẫn làm ta cảm giác thương thay, một cách nhìn đầy trắc ẩn.

Cơn mưa vẫn còn đó, nhưng ta đâu rồi, không còn đón những cơn mưa nữa hay sao, ta đã biến đi đâu, rằng ta đã không còn thấy ta, còn cô đơn những hạt mưa.
*************************************************************
Dẫu biết

Rằng thế gian còn nhiều oan trái vậy mà ta vẫn góp phần vào oan trái đó thêm, không thể gạt ra những suy nghĩ của riêng mình, để rồi nhìn người ta yêu quí ra đi, không thốt nên câu.
Rằng ta biết nó sai, biết nó không đúng, nhưng rồi ta vẫn làm ra nó, không kiềm chế những suy nghĩ nhất thời, rồi ta thơ thẩn với vẻ mặt sầu đau.

Rằng ta luôn xác định hướng đi cho riêng mình, rồi 1 ngày ta mới biết ta đã đi quá xa, con đường quay trở lại còn chông chênh gấp trăm ngàn lần, và ta vẫn tiếp tục bước đi.

Rằng một ngày kia ta sẽ về bên kia thế giới, ta vẫn sống với những thú vui xa xỉ của mình, biết mọi người đang vật lộn với khổ đau , đói nghèo, vậy mà ta dững dưng như chưa từng thấy.
Rằng ta vẫn như bao người khác, vẫn buồn vui chua xót, nhưng ta lại đem con người mình bán đi, như thể ta không còn là ta nữa.
...
Dẫu biết cuộc đời người là thế đấy, nhưng ta vẫn tin và yêu, không hi vọng mà biến ước mơ thành sự thật, không có con đường nào xa, chỉ có con đường chưa được khai phá bởi chính ta mà thôi.
*************************************************************
Kẻ không hồn

Chán, rất chán, tâm trạng của ta là vậy sao. Một ngày dài chẳng biết mình làm gì nữa, chỉ biết ngóng chờ rồi thất vọng. Bực bội dâng cao trong người, muốn kết thúc thì lại không thể được.

Ánh sáng nào là ánh sáng trên con đường ta cần, không còn những ngày xưa vui vẻ, vô tư, hồn nhiên. Còn lại đây nổi ám ảnh của cuộc tình, của tình yêu đôi lứa, làm nủng ý chý, thân xác của ta.

Ta muốn hét thật to, muốn làm tất cả để quên đi quá khứ, vậy mà có được đâu. Ta muốn thế gian không còn khổ đau, nhưng rồi ta lại nhận khổ đau mà mình hằng ghét.

Tàn nhẫn lắm thay, khổ lắm thay. Ta muốn hét to giữa muôn ngàn sóng vỗ, muốn la thật lớn để biết mình vẫn còn trên thế gian, chứ không phải 1 kẻ không hồn, lang thang từng bước chân, chẳng biết mình đi về đâu.

Buồn lắm, nổi buồn biết bao giờ ta mới nguôi ngoa, dẫm chân lên rồi mới biết đau là thế, hỡi thế gian, tình là cái chi chi.
__________________
Hỏi

Thế giới biết bao điều đẹp đẻ sao người ta cứ lụy vì tình, chứ không phải là gì khác.
Tình yêu, đem đến cho người ta bao nhiêu mộng đẹp, tình có thể làm người ta bổng chốc trở thành người vĩ đại vì sự cỗ vũ vô hình, cũng có thể làm người ta sống dỡ chết dỡ, chán nản cuộc đời.

Khi ta chưa có gì, ta vẫn tuyên bố hùng hồ, yêu mà khổ là ngốc, nhưng thực tế, biết bao người vẫn nói nó là ngốc vậy mà cứ cấm đầu vào, rồi nhận lấy bao đau khổ.

Ây vậy mà họ chẳng lấy gì hối hận với những đau khổ của mình, được và mất, khó có gì là hoàn hảo cả, người tình hoàn hảo cũng có thể là kẻ thù nguy hiểm trên bước đường của chúng ta.
Sống không mục đích, không phấn đấu, thì sống làm gì. Khổ đau cũng có lúc chứ lúc nào cũng khổ thì sống làm gì, có vui có đau, ấy mới là đời chứ.

Nhưng rồi liệu ta có vượt qua rào cản của chính mình không. Có dám đối diện với chính bản thân không? Quanh ta biết bao nhiêu điều bất cập, nhưng có nó mới thực tế.
*************************************************************
Thử thách

Ngày ta phải bước vào thế giới hoàn toàn mới, nơi ta tự quyết định bản thân, quyết định hướng của cuộc đời.

Cảm giác lạc lõng, cô đơn, chưa thể tìm lại chính những ngày tháng vui vẻ mà ta đã có của thuở ngày nao.
Nó đã mất đi, thay thế là sự lo lắng, bồn chồn với những gì ta phải sắp đối mặt, cuộc đời sang một ngã rẻ, 1 là ta bước lên , 2 là ta chỉ là tên nhải ranh giữa dòng đời bao la.

Ta vẫn chưa tìm lại được cảm giác, cảm giác hạnh phúc với chính những gì mình thể hiện. Giờ đây, ta chỉ còn lại cái bóng, biết ủ rủ nặng nề, chẳng biết tìm niềm vui, sao lại thế, ánh sáng thực của ta, ta tìm mãi cũng không ra, nhưng ta biết nó đang ở gần. Chẳng lẽ, không tìm nó lại tới .
*********************************************************

Không

Một ngày nữa không bình yên lại đến với tôi, hôm nay tôi như người mất hồn giữa phố người đông đúc. Tôi đứng trên cầu giành cho người đi bộ hứng cái nắng gay gắt của trời sg hơn 2tiếng đồng hồ. Mọi thứ như quay cuồng, không biết mình nghĩ gì, làm gì, tôi chán nản, tuyệt vọng như chưa bao giờ được thấy.

Để rồi tôi tự nhận ra với chính mình, nhận ra được cái khổ đau của mình, nhận được những thứ mà người đời phải nhận, gánh lấy hậu quả mình gây ra, được rồi mất , những gì đã qua chỉ là ảo vọng, vô thức, vô cảm, vô tri, vô giác.
Những chiếc xe băng qua con đường, những tiếng còi in ỏi, cuốn hút tôi vào thế giới chỉ biết đi và đi, người đi, xe chạy , mọi thứ cứ diễn ra, và không biết ai trong đó, họ vồn, họ giống như những con robot được lập trình sẵn, đến rồi đi, đi rồi đến, họ không biết ta là ai, kẻ đứng đó trong nỗi đau của riêng mình, mọi thứ biến mất .

Nó ngóng trông, mòn mõi , đợi chờ, rồi nó biết cơn gió sẽ bay qua, thổi vào óc trẻ con của nó, xua đi cái nắng gắt sg, xua đi những đám mây trong đầu nó, đưa nó về với cuộc sống thực tại. Nó chỉ biết lặng câm, ko nói năng, từng dòng suy nghĩ của nó bị cuốn văng tất cả, nó vô hồn, vô ý thức, như người điên, người say không biết lối về nhà của nó. Nó cấn sự che chở, cần một ai đó đứng bên nó, dù im lặng nó vẫn vui, hơn là sống với chính bản năng của nó, nó vô tình.
************************************************************
Dòng đời

Khi dòng chảy của trần gian đang tiến lên phía trước, thì dòng hồi ức của ta vẫn đi ngược với cuộc sống. Quá khứ với ta có cay đắng, có ngọt bùi, nhưng ta vẫn luôn nhớ về nó, thời gian có trôi đi, ta vẫn lặng lẽ nhớ về kỉ niệm xưa.
Hồi ức với những kỉ niệm thơ ngây, kỉ niệm tuổi thơ êm đềm, gắn bó bên dòng sông, dòng chảy vẫn dịu êm như chính cuộc đời tuổi thơ ta vậy.
Sóng gió, bão táp cũng không thể nào cuốn đi những dòng nước trong xanh, mặn mà hương vị miền quê, dù ta có đi xa đến đâu, vẫn giữ trong mình vẻ đẹp của người thôn dân.
Con nước kia có thể chảy ra biển lớn, hòa mình vào nhịp sóng vô trùng khơi, để rồi nó hóa thân thành những giọt sương tinh khiết, ban cho loài người những hạt mưa lạnh lẽo nhưng dịu đi sức nóng oi bức của bầu trời.
Nó vẫn về chốn cũ đấy chứ, nó chảy đi, đi xa tít chân trời, rồi nó cũng hòa mình vào nơi nó đã ra đi. Nó vẫn cuốn theo dòng đời của nó, hợp rồi tan, tan rồi hợp. Để rồi nó nhận ra, không có gì là vĩnh cữu, chỉ có tình người đẹp nhất mà thôi.
*************************************************************
Thất vọng

Vậy là một ngày nữa vẫn chưa tìm ra được thứ mình cần, nó vẫn khuất đâu đây quanh ta, nó vô hình nhưng ta vẫn tìm nó, nó vẫn là bí ẩn lớn nhất của đời ta.

Khi ta sầu thì nó lại xuất hiện, bên ta, động viên ta, an ủi và chung vai vượt qua bao sóng gió. Khi ta nhàn hạ, ta ngẩng người lại, thì nó biến mất, ta chưa kịp nhìn thấy..
Khi ta khó khăn nhất với những quyết định mà ta không thể nào nói ra, thì nó lại ở bên ta cổ vũ ta, như tin thần ta thêm sức mạnh, rồi nó lại lẳng lặng ra đi như chính những gì đau khổ nhất mà ta đã nhận.

Bình thản nghĩ lại những gì đã qua, ta lại thấy mình lớn hơn, lớn trong tâm trí và cách suy nghĩ. Ta càng chững chạc hơn với những thất bại, khó khăn mà ta có được. Để rồi ngày ấy, nhận ra, ta đã vô tình mất đi mà thứ ta cần tìm. Vậy, ta tìm, tìm những gì, nó vẫn là câu hỏi mà ta chưa thể ngộ ra được.
************************************************************
Lạc mất em

Vậy là hôm nay, ta không còn được xiếc chật vòng tay yêu dấu ngày nào, không còn những tiếng cười của tình yêu, bàn tay em đã rời xa tôi, lạnh nhạt , không chút hơi ấm của tình người.

Em đã ra đi mang theo lòng thù hận, em gạt đi nước mắt, xin anh biến khỏi cuộc đời em. Anh đã gây bao nhiêu đau khổ cho em, anh chỉ biết lặng câm nghe những gì em nói, anh đứng lặng để nhìn bóng em khuất xa.

Cơn gió nào hãy mang những lời anh nói đến em, cơn gió nào hãy thổi vào làn tóc nhẹ của em, hãy bay đi những tội lỗi mà anh gieo cho em, làm bay bổng mái tóc óng ả của em. Để em hiểu cho những gì anh làm.

Em ra đi, hãy ra đi, khi tâm hồn em thanh thản, rồi ở phương xa đó, em sẽ không khóc vì 1 người như anh, ở nơi đó, em hạnh phúc, em có những giây phút thanh thản của đời mình, em không cần bận tâm lo lắng cho 1 con người sỏi đá như anh. Đến khi nào, em cảm thấy cần anh, thì hãy về bên anh. Anh sẽ không chờ em, nhưng anh sẵn sàng ôm em vào vòng tay của mình, để anh không lạc mất em. Lạc mất em, 1 lần nữa đâu.
**********************************************************
Thơ ngây

Em mang theo màu áo trắng tinh khôi, bước vào thế giới lạ lẫm của tuổi thơ ngây. Em đâu biết cạm bẫy đang theo từng bước chân em, rồi khi ngã, em được sự chở che của nó, dần dần lệ thuộc vào nó, và cuộc đời em bước sang trang mới, không còn hồn nhiên của ngày xưa.

Cái thế giới đầy giông tố đã cuốn em vào rồi, tôi nơi đây chỉ biết lặng nhìn trong nước mắt. Em từ bỏ tất cả, từ bỏ thân thương để đến một nơi, nơi mà em tin nó sẽ không làm em buồn, em sẽ vui và hạnh phúc.

Nhưng em biết không, cái thế giới ảo ấy đã lấy đi bao nhiêu hạnh phúc thật sự của con người, cái mà em cho là đau khổ. Thế giới ảo cho em niềm vui, nhưng rồi khi em trở về cuộc sống thực tại, em đâu biết nó là ai, nó ở đâu, quanh em chỉ mỗi một nỗi cô đơn, cứ thê, ngày qua ngày, em sống trong cái cười, cười với chính bản thân mình, cười với căn phòng đầy bóng tối, em đâu biết bên ngoài nhộn nhịp và vui vẻ thế nào đâu.

Ngày tháng dần trôi, nhưng với em là những ngày dài vô tận và chán nản, em già đi so với tuổi cắp sách đến trường của em. Em đến đó với bao hoài bảo, để rồi em nhận ra, chính nơi ấy đã hủy hoại cuộc đời em. Và cứ thế, cuộc sống của em không còn ý nghĩa, không một ai bên cạnh tâm sự, chở che cho em. Em như kẻ không hồn, sống lối sống vô vị của một loài sinh vật.

Em chán nản, rồi em tuyệt vọng, em buông rơi tất cả, dấng thân vào con đường đã hủy hoại tuổi xuân em. Em chỉ biết mọi người xa lánh em, nhưng em đâu biết, thế giới đầy tình người, em là ai, em ở đâu, vẫn có người chờ đợi và lo lắng cho em.

Hãy trở về tuổi thơ em, nơi ấy , không có gì là quá muộn.
*************************************************************
Dòng sông

Vẫn từng ngày bên dòng sông lơ đãng, không một giọt nước tưới mát cuộc đời ta. Vẫn đìu hiu như ngày ra đi, vẫn lặng thầm bên mái nhà xưa.

Một dòng sông chứa chang bao tình người, dòng sông ta chưa hề được thả mình trên nó, thấy nó nhưng ta không chạm đến, rồi nó trở thành dòng sông của những ký ức, không bao giờ trở về dù ta cố vẫy tay gọi mời.

Nó đã cuốn trôi biết bao muộn phiền, niềm vui, khó nhọc và hạnh phúc của đời ta. Nâng niu tuổi thơ vượt qua sóng gió, ôm ta vào lòng với những nụ hôn xiếc chặt. Để rồi bỏ ta giữa muôn trùng bão tố.

Dòng sông kia vẫn hiện ở nơi nao của đời ta.Hãy hiện lên để ta gặp dẫu chỉ 1 lần, ta mang nỗi niềm đi xa, chất chứa lòng cảm ơn mi.

Dòng sông _ hãy cuốn trôi tất cả, nơi ký ức là vẻ đẹp của đời ta.
__________________

Gạt Mình

Biết đó là dối gian sao ta cứ cấm đầu vào nó, biết ta sẽ khổ đau mà ta vẫn chấp nhận. Vậy cái gì làm ta phải như thế, làm ta phải cuồng say, làm ta phải lao vào những cái mà mình biết rõ kết quả?
Khó hiểu_ hai từ này đi suốt cuộc đời ta, có những lúc bất hợp lí nhưng nó vẫn tồn tại, nó không phát triển nhưng nó âm thầm, dần dần lộ ra sức mạnh ghê gớm của mình.
Nó biến ta thành những con người ngu si, có suy nghĩ nhưng vẫn cứ làm, có khối óc nhưng vẫn ko chịu hoạt động, để rồi ta đau khổ với những gì đã có kết quả.
Biết trước, nếu như... sao lại tồn tại quanh quẩn bên ta, ta không muốn có nó, rồi nó vẫn hiện về, bám lấy, và chỉ lối cho ta đi mù mờ, lạc lối.
Ta đang sống giả, sống với nổi ám ảnh trong tâm hồn, để rồi biến nó mất đi trên gương mặt, rồi người đời nhận ra, ta hạnh phúc. Nhưng không, ta đang sống _ nói đúng hơn đang gạt chính bản thân mình, gạt đi những gì mình đáng phải có và nhận nó. Ta không làm thì ta sẽ không nhận, ta không sai thì ta ko có gì để oán trách. Hãy sống thực với chỉ dẫn của tâm hồn trong sáng, hãy bước đi bên hạnh phúc của đời người, hãy quay về bến cũ_ nơi ta vừa lạc lối. Niềm vui lại hiện về trên gương mặt ngây thơ.
__________________
Ngày trở về
Ngày đó, ngày xa xôi hay gần nhất, ta có những gì ta cần, ta có những hạnh phúc đơn sơ, hạnh phúc của những điều giản dị, hạnh phúc đến với ta, rồi chợt đi như những cơn gió lạ.
Ta đã đi, nhưng không biết mình đi đâu, về đâu, ánh dương đã đưa ta tới chân trời mới, rồi vụt tắt, làm ta mất đi phương hướng của chính mình, giữa màn đêm u buồn, ta lặng người với những ánh đèn le lói chiếu về ta.
Không một giấc mơ, một kí ức nào hiện về, những thực tế ghê sợ như cuốn ta vào tất cả, sẻ chia chỉ mình ta với ta, để rồi giọt máu cuối cùng rơi, không một ai tìm thấy nỗi niềm chung.
Ta vẫn lang thang tìm về một thuở những kỷ niệm hằng xa số, những kỷ niệm bâng quơ nhưng đầy hơi ấm tình người, không là cái lạnh của màn đêm u tối, không là không khí thiếu tình người cảnh viễn xứ người xa.
*************************************************************
Sinh nhật 21
21 tuổi, sao nghe lớn thế, vậy mà ta vẫn chưa làm được việc gì có ích, chưa làm được gì mà cái tuổi cho ta. 21 năm, 21 xuân xanh, ta cũng chỉ núp sau cái bóng của chính mình, chưa thể lột xác để ra ngoài, chưa thể tự lo cuộc sống cho mình.
Sinh nhật năm nay ta được ăn với mẹ, gia đình ngồi ăn bánh kem, cái gọi là xa xỉ của miền quê sông nước, 21 năm qua chưa bao giờ được như thế này, sinh nhật cũng là ngày mà ta cho nó qua 1 cách bình yên, mỗi mình mình biết nó, và người sinh ra ta biết nó. Ta chỉ giấu niềm hạnh phúc vào tận trái tim.
Cảm ơn người bạn, đã cho ta niềm hạnh phúc mà ta chưa có, hạnh phúc vỡ òa của hạnh phúc đơn sơ, hạnh phúc được thổi 21 ngọn nến lung linh.
Cảm ơn những anh em trong lớp võ, vẫn nhớ ngày ta sinh ra, tổ chức sinh nhật cho ta, tuy trễ nhưng vẫn vui, vì đó là những gì ta muốn. Vì ta ko thể ở SG trong ngày sinh nhật, ta về quê, về mái nhà thân thương. Sinh nhật không phải những bữa tiệc linh đình, hay những món ăn xa xỉ, vẫn bánh kem, vẫn những ngọn nến và những món ăn miền Trung do các chị em trong lớp võ nấu, ngồi ăn mà lòng cảm thấy nghẹn ngào hạnh phúc. Cảm ơn những người bạn ít ỏi mà ta quen biết chốn sài thành.
Cảm ơn các bạn đã mang đến cho ta những tiếng cười, những lời chúc mừng, những cành hoa và những món quà ngộ nghĩnh. Sinh nhật đã qua nhưng đọng lại những niềm vui khôn tả. Hạnh phúc bên người thân, bạn bè và những người ta yêu quí nhất.
Ta đang bước trên con đường có những niềm vui và mật đắng. Hãy cố gắng, đừng lùi bước. Đừng quay lại những gì của quá khứ, hãy vững bước tiến lên. Vững bước, để biết mình đang ở đâu của thế giới này.
*************************************************************
Đối mặt
Ta đã níu kéo nó từng phút giây, không để nó rời xa ta, ko muốn nó bị héo tàn hay hoen ố bởi những gì xung quanh nó. Nhưng càng giữ, nó lại càng xa ta.
Hãy thả nó ra để nó được cuốn theo nhịp sống của nó, thả nó ra để nó tìm được con đường mà nó cần phải đi. Nó cứ uốn mình trong vỏ bọc thì nó sẽ vấp ngã với bất kì vật cản nào mà nó đi qua.
Hãy để nó tự do làm những gì nó thích, hãy để nó vấp ngã để nó thấy được những gì nó phải tránh. Nó cũng là con người bình thường, cũng có suy nghĩ, có những niềm vui nổi buồn, cũng giận hờn trách móc.
Biết đâu, một ngày nào đó, nó sẽ quay về và cảm ơn ta nhiều hơn. Ta không phải bỏ nó, mà ta vẫn âm thầm bên cạnh nó, theo dõi từng bước chân của nó. Rồi ta sẽ cảm thấy được tự do hơn với chính tư tưởng của mình. Vậy, nó hãy đi theo tiếng gọi của tận đáy lòng.
Ta đã đối mặt với hiện tại, đối mặt với những quyết định khó khăn, đôi mặt với hạnh phúc của ta và nó.
**************************************************************
Ta ngồi đây
Một ngày chủ nhật không rộn rã như những ngày ta đi học, ngày chủ nhật một mình thơ thẩn nhìn từng dòng xe chạy qua hối hả, vậy mà ta vẫn ngồi với lạnh lùng và trầm ngâm của quãng đường mình đã qua.
Bất chợt cơn gió lạ thổi qua, ta đang nhớ về 1 người, 1 người ta vẫn còn trong tâm trí với những kính phục và tôn trọng trong trái tim ta. Người đã góp công cho ta hình hài, cho ta hạnh phúc, cho ta tất cả 1 đời người. Vậy mà, biết bao năm, ta đã hận người đó, biết bao năm, ta vì người đó mà cố sống để chứng tỏ được mình, và ta đang băng băng trên con đường thì người đã ra đi, không bao giờ trở lại, để lại cho ta khoảng trống mà ta không thể nào san lắp được, người đã đi, đi thật rồi.
Ta ngồi đây nhớ lại những gì người đã nói với ta, những lời dặn trước lúc người đi, vậy mà ta đã chưa thực hiện được, ta vẫn xa rời với thực tế chính mình, muốn trốn tránh tất cả, vì người là nổi đau, là những nỗi ân hận mà ta đã làm ra.
Giờ ngồi đây, người đã khuất xa, không thể nào chuộc lại những lỗi lầm đã qua. Nhưng ta vẫn sống, vì ta còn nợ 1 người, 1 người vẫn bên cạnh, ủng hộ và dẫn dắt ta qua đoạn đường gian khổ.

Võ Minh Tâm
Sinh viên Đại Học Quốc Gia Thủ Đức


(Theo Thư Viện Vovinam)



Tin liên quan:
Thư Cảm Tạ Chung - Giải Thi Đấu và Hội Diễn Vovinam Hải Ngoại [Mon - 07/11/2016 11:04]
Sự Hình Thành căn nhà Vovinam và sân tập - Vovinam House & Garden [Sun - 06/19/2016 23:14]
Thầy trò tôi 30 năm ! [Thu - 06/16/2016 08:12]
Duyên tình của Vovinam - Tấn Đạt & Thanh Thùy [Mon - 10/12/2015 00:57]
Chương Trình Du Ngoạn sau Đại Hội Tournament [Sun - 07/05/2015 20:25]
Những lời chúc mừng từ quý đồng môn và thân hữu ! [Wed - 05/27/2015 18:15]
Viếng Thăm Seattle [Tue - 04/14/2015 19:56]
Tâm Tình từ Vovinam San Diego [Fri - 07/18/2014 20:56]
Tâm Thư số 2 - Vovinam tournament 2014 [Mon - 06/02/2014 09:44]
Suy cảm trong mùa Tưởng niệm Sáng Tổ [Wed - 04/23/2014 07:30]


 Bản để in  Lưu dạng file  Gửi tin qua email


Những bản tin khác:
Thầy trò tôi 30 năm ! [Thu - 06/16/2016 08:12]
Viếng Thăm Seattle [Tue - 04/14/2015 19:56]
Tâm Tình từ Vovinam San Diego [Fri - 07/18/2014 20:56]
Tâm Tình - Vài Cảm nghĩ [Sun - 09/29/2013 10:47]



.:: VOVINAM VIET VO DAO ::.
Master : Cam Binh Nguyen
Add : 54 South 26 Street. San Jose, CA 95116 - Phone : (408)291-0698
E-mail : vovinamsj@yahoo.com - Website : www.vovinamus.com
------------------------------------------------
Thời gian mở trang: 0.091 giây. Số lần truy cập CSDL: 11
Site xây dựng trên cơ sở hệ thống NukeViet v2.0 - phát triển từ PHP-Nuke, lưu hành theo giấy phép của GNU/GPL.