Thành viên có mặt 
 Khách: 001
 Thành viên: 000
 Tổng cộng 001
 Hits 002166130
 Lịch 
Tháng Năm 2024
T2T3T4T5T6T7CN
    1 2 3 4 5
6 7 8 9 10 11 12
13 14 15 16 17 18 19
20 21 22 23 24 25 26
27 28 29 30 31    
 <  > 
 Tin Tức Mới Nhất 
Thi lên đai và lễ giỗ cố võ sư Chưởng Môn Lê Sáng tại Raleigh
Lễ giổ Cố Võ Sư Chưởng Môn Lê Sáng tại San Jose
Quyết tâm, Cố gắng và Đều đặn...3 yếu tố căn bản cho người môn sinh.
Bài Văn Thi Hoàng Đai : Phan Vương Hải Âu
Luận Văn của MS. Bùi Minh Hải - Vovinam Raleigh
Thư Cảm Tạ Chung - Giải Thi Đấu và Hội Diễn Vovinam Hải Ngoại
Tường Trình Khóa Thi Lên Đai tháng 7 năm 2016
Bản tin the 16th Overseas Vovinam Tournament 2016
Sự Hình Thành căn nhà Vovinam và sân tập - Vovinam House & Garden
Thư Mời - The 16th Overseas Vovinam tournament 2016
Tiểu Luận Võ Học - VS Trần Minh Hoàng
Thầy trò tôi 30 năm !
Văn - NHỚ VỀ MỘT NGƯỜI BẠN
Bản tin Tang Lễ Cố VS Trung Trưc - Trang Phước Đức
Thơ viết cho Vs Trang Phước Đức
 
VOVINAM VIET VO DAO Sat - 05/04/2024 09:44
MỘT THỜI QUYỀN CƯỚC
Sun - 01/01/2012 22:11

Xem hình

(Kính tặng Thầy Trần Thế Phượng. - Thân tặng các sư huynh: Tâm, Vân, Thanh, Tuấn, Thiện và các bạn cùng lớp: Hải Mập, Quang Tuấn, Ngọc Tuấn . . .)

Hết niên học lớp đệ ngũ, Tuấn nói với tôi:

-Em muốn đi học võ.

Tuấn là con của người cô họ của tôi. Tôi nói:

-Anh cũng thích tập võ.

Tôi có một thời gian dài sống với ông bà và một người cô họ khác. Người cô này “biết võ”. Cô rất đẹp. Có người nói cô trông rất giống cô kịch sĩ được mệnh danh là Kỳ nữ Kim Cương. Nếu cô tôi và cô Kim Cương cùng đi với nhau, mọi người thế nào cũng bảo là hai chị em. Một buổi sáng rất lạnh, tôi thức dậy sớm nhoài người vén mùng bước ra khỏi bộ ván gõ dầy đen bóng chạy xuống bếp, nơi bà tôi đang đun nước để tìm hơi ấm. Ngoài vườn, cô tôi đang vung quyền tung cước trong màn sương sớm. Cô tôi là thợ may, sống độc thân và phụng dưỡng ông bà tôi. Cô vui tính và rất dịu dàng. Không ai nghi ngờ cô tôi biết võ nghệ cả. Còn bé nên tôi cũng quên ngay buổi sáng đầy sương lạnh đó cho đến vài năm sau, khi vào một buổi tối, cô tôi dắt tôi lên cầu Chông trên đường Bến Vân Đồn hóng mát, một người đàn ông có hành vi bất nhã với cô tôi đã bị cô tôi tát cho một cái đích đáng rồi đá lộn nhào xuống dòng kênh đen. Từ đó, tôi đã có ước mơ có võ để phòng thân như cô tôi.

Tôi nói cho Tuấn biết là anh tôi cũng đang học võ Tae Kwon Do ở võ đường Lê Lợi gần cư xá Lữ Gia. Lúc này bố mẹ tôi đã dọn nhà lên khu vực Ngã ba Ông Tạ. Tuấn nói:

- Em không thích Tae Kwon Do. Em với anh đi tập Vovinam. Mình là người Việt phải học võ Việt.

Tuấn luôn biểu lộ sự sôi nổi, hăng hái trong cách diễn đạt suy nghĩ. Tôi hỏi:

- Em định học ở võ đường Thoại Ngọc Hầu hả.

Tuấn gật đầu. Nhà Tuấn ở trên đường Trương Minh Giảng gần cổng xe lửa số 6. Hai anh em chúng tôi học cùng lớp ở trường Saint Thomas. Hàng ngày, tôi vẫn đi bộ đến trường trên con đường Thoại Ngọc Hầu và ngang một con hẻm đất nhỏ dọc theo bờ tường cao của một nghĩa địa, phía trước có treo tấm bảng VÕ ĐƯỜNG VOVINAM VIỆT VÕ ĐẠO. Thế là vào ba buổi chiều mỗi tuần, hai anh em tôi, đứa đạp xe từ phía cổng xe lửa số 6, đứa đi bộ từ phía ngã ba mang tên ông thầy thuốc Thủ Tạ, đeo túi đựng bộ võ phục màu xanh dương, đến võ đường tập võ thuật và học võ đạo để trở thành môn sinh môn phái Vovinam Việt Võ Đạo.

Lớp chúng tôi có tất cả 8 đứa, độ tuổi sàng sàng và vóc dáng như nhau ngoại trừ thằng Hải, nhà ở gần nhà thờ Tân Sa Châu có mập bự hơn tất cả, nên Thầy chia cặp tập với nhau dễ dàng. Tôi tập với ngay em mình nhưng cũng có nhiều hôm, Thầy bảo tôi tập với Hải Mập. Hôm nào tập với Hải Mập là sau buổi tập, tôi mệt nhoài và đau rã rời tay chân hơn thường lệ. Tôi bẻ tay, kẹp cổ hay vật nó một cách khó khăn, còn vung tay đấm hay chém hay đưa chân quét thì dường như nó không đau mà tay chân tôi thì ê ẩm. Khi đến phiên tôi chịu đòn cho nó đánh, ví dụ như đòn đá thẳng phải, nó cho tôi một cú cùi chỏ đau điếng vào đùi rồi hất tôi văng xa cả mấy mét.

Thầy chúng tôi là Thầy Trần Thế Phượng và người hướng dẫn chúng tôi tập hàng ngày là huynh trưởng Tâm. Có hôm là các anh lớp cao hơn. Anh Tâm dáng người nhỏ nhắn như thư sinh nhưng rất nhanh nhẹn và múa côn, múa kiếm rất đẹp. Nhiều buổi tập xong, chúng tôi không đi về mà cả bọn ngồi dựa vào tường xem Thầy Phượng hướng dẫn anh Tâm tập. Chúng tôi say mê nhìn đường côn kiếm của hai người mà mong ước sẽ thi triển được như vậy. Tuấn biểu lộ sự ngưỡng mộ rất rõ rệt, cả thân hình và tay chân nó cũng động đậy theo các đòn thế của hai vị niên trưởng đang tung ra giữa sân tập. Thỉnh thoảng nó quay sang thì thào bình luận với tôi về sự tương đồng với những chiêu thức mà nó đã tưởng tượng ra khi đọc được trong truyện kiếm hiệp.

Hồi mới đi tập, tôi mắc cỡ và sợ hàng xóm biết mình tập võ. Cũng may là nhà tôi có bờ tường bao quanh khá cao nên khi ôn luyện ở nhà, tôi không sợ mọi người nhìn thấy và chếnhạo học “vỏ cua, vỏ còng”. Tôi cũng có thể giặt và phơi bộ võ phục mà không sợai trông thấy. Thế mà thằng Khoa Chột lại biết. Mặc dù Khoa Chột lớn hơn tôi mấy tuổi nhưng vì nó rất du côn nên tôi ghét và gọi là thằng. Nó to lớn, lực lưỡng và bị hư một con mắt nên bị gọi là Khoa Chột. Nó làm việc giết mổ heo, trâu, bòở lò sát sinh gần nhà tôi. Nó vác từng thớt thịt heo chạy ào ào. Anh tôi bảo Khoa Chột cũng đang tập Tae Kwon Do ở võ đường Lê Lợi và mang đai nâu. Một hôm, tôi vừa ra khỏi nhà thì đụng mặt Khoa Chột. Nó nhìn tôi mỉm cười, con mắt còn lại chớp chớp rồi cất giọng to và đùng đục hỏi tôi:

- Mày học võ phải không?

Tôi lúng túng không rõ làm sao nó biết được vì tôi đi tập vào lúc chiều tối còn nó thì đến lò heo làm việc lúc sáng sớm. Tôi trả lời: “Ừ!”

Nó hỏi tiếp:

- Vovinam ở trên kia hả?

Tôi lại trả lời vỏn vẹn một tiếng: “Ừ!”. Nó nói rất to nên đã có nhiều người nhìn tôi. Tôi xấu hổ và muốn bước đi nhưng không được. Thằng Khoa to lớn dềnh dàng hơn cả thằng bạn cùng tập với tôi là Hải Mập, đứng ngay trước mặt phía tôi định bước đi. Nó nói:

- Hôm nào tao với mày thử đánh nhau?

Tôi biết thế nào nó cũng kiếm chuyện để khoe khoang võ nghệ của nó. Làm sao tôi với thân hình lỏng khỏng đánh lại nó. Với Hải Mập mà tôi còn đánh tập khó khăn thì với Khoa Chột vừa to lớn hơn, vừa học đến đai nâu Taekwondo, vừa có nghề nghiệp là cầm con dao dài và nhọn hoắt đâm vào họng con heo hay con dao phay to bản chặt từng nhát bổ đôi chiếc xương sống heo cứng ngắt. Tôi nói cứng:

- Tôi học võ không phải để đánh nhau.

- Mày sợ hả?

- Thầy tôi mà biết tôi đánh nhau ngoài đường sẽ rầy la.

- Mày sợ tao rồi nói thế.

- Tôi không sợ nhưng anh lớn hơn tôi, tôi có đánh cũng không lại.

- Tao mà đá một cái là mày chết liền.

Nói xong, Khoa Chột hai tay múa may rồi co chân đá vào không khí một cái. Tôi nghĩ thầm:”Thằng này không biết ngượng khi học võ mà lại múa may ngoài đường.” Đột nhiên, Khoa Chột nắm tay lại thành nắm đấm đánh tôi một cái, tôi vội bước ngang tránh. Nhưng Khoa Chột chỉ đánh dứ rồi thõng tay lại, cười to bước đi. Tôi lại đỏ mặt xấu hổ và từ đó mỗi tối đi tập về, đi ngang những nghĩa địa mù tối tôi lại căng mắt nhìn xem có bóng đen nào đột ngột nhảy xổ ra đánh tôi. Tôi chỉ sợ như thếthôi và đã không hề có bóng đen to lớn và chột mắt nào nhảy xổ ra đường từ bóng tối để đánh tôi cả. Những ngày sau đó, Khoa Chột dường như đã quên chuyện gây sựvới tôi và mỗi lần gặp tôi dù đang đi bộ hay đang vác tảng thịt heo chạy ào ào hắn cũng giơ tay chào tôi và cười nói to lớn với âm thanh đùng đục. Tôi cũng không còn cảm giác ghét hắn nữa.

Vào niên học lớpđệ tứ, tôi lại làm trưởng lớp như những niên học vừa qua. Tôi thuộc nhóm học giỏi trong lớp, tháng nào tôi cũng nhận được bảng danh dự; tôi biết tập văn nghệ; tổchức cắm trại trong sân trường cho các bạn trong lớp khi tham gia các hoạt động trong trường. Thằng Tuấn em tôi thì lại hay hung hăng nên thường gây gổ với bạn bè. Lần đó nó với thằng Nguyện có chuyện đôi co và hai đứa thách đánh nhau. Biết tôi là anh của thằng Tuấn và lại là trưởng lớp, thằng Nguyện ra nói với tôi. Đểtránh cho thằng em hung hăng ra góc nào đó trong sân trường bị thằng Nguyện và nhóm bạn của nó dần cho tơi tả, tôi ra lệnh:

- Ngay sau giờ tan học hai đứa đánh tay đôi ngay trong lớp. Cấm đứa nào phụ vào.

Khi tiếng chuông tan học vang lên inh ỏi khắp các dãy lầu, thầy giáo cũng đã ra khỏi lớp và đi về phía phòng giáo vụ. Học sinh các lớp khác đang tuôn ra khỏi lớp và điđầy trong các dãy hành lang, thằng Tuấn và thằng Nguyện xông vào vật nhau ngay trên bục giảng bài. Toàn bộ học sinh trong lớp đứng xem, tôi cũng đứng lên mặt bàn học để nhìn cho rõ. Thằng Tuấn đè được thằng Nguyện vào chân tường bục giảng. Thằng Nguyện co tay đẩy người thằng Tuấn ra rồi co được hai chân vào trước bụngđạp thằng Tuấn bật ngược ra sau. Thằng Thể là bạn trong nhóm với thằng Nguyện thấy thằng Tuấn bị đạp văng về phía mình bèn đưa tay đẩy lưng khiến thằng Tuấn lại chồm về phía thằng Nguyện. Thằng Nguyện đang gượng ngồi dậy thấy địch thủ bị đẩy về phía mình và không có thủ thế bèn tung một đấm trúng ngay mặt thằng Tuấn. Thằng Tuấn ôm mặt và máu mũi chảy ra ướt đầy tay. Tôi nóng mặt từ trên bàn song phi hai chân vào đầu thằng Thể rồi chỉ vào mặt nó quát lên:

- Tao cấm thằng khác phụ vào mà. Mày đẩy thằng Tuấn khiến nó bị thằng Nguyện đấm.

Nhóm thằng Nguyện không nói tiếng nào xách cặp chạy ra khỏi lớp. Thằng Giàu nói:

- Coi chừng tụi nó đón đường đánh.

Thằng Bình nói thêm:

- Anh thằng Thể học lớp đệ tam có võ Judo.

Tôi hơi lo nhưng cũng cố tỏ ra là bình tĩnh và bảo:

- Anh đưa Tuấn về nhà.

Rồi quay sang thằng Giàu tôi nói:

- Mày với thằng Bình đi với tao nghe.

Mỗi ngày, thằng Giàu, thằng Bình và tôi cùng đi học chung đường. Thằng Bình trắng trẻo, học rất giỏi và nói chuyện vui vẻ, còn thằng Giàu thì ngược lại. Nó học không giỏi cũng không đẹp trai như thằng Bình. Da nó ngăm ngăm đen, lầm lì ít nói nhưng nó rất tốt bụng. Nhà nó sát bên chùa Hải Quang, đối diện với rạp hát Đại Lợi, nghĩa là phải đi qua con hẻm đầy những ngôi mộ mới đến được. Nó rất khéo tay: làm diều,đánh bông vụ và nuôi cá lia thia bán cho những người thích đá cá. Hôm Tết, nó làm cho tôi cây súng bắn pháo. Đó là một ống tre nhỏ có đường kính lớn hơn viên pháo tiểu một chút. Phần tay cầm, một cây đinh nhỏ được đóng lên chỗ mắt tre và quấn chỉ. Một phần của vỏ tre ngay đấy bị cắt lủng một đoạn để viên pháo khi được luồn vào trong ống thì lấy chỉ buộc sợi tim viên pháo. Cổ viên pháo được ghịngược lại bằng một cọng thun. Khi viên pháo được đốt cháy, sợi chỉ bị đứt, cọng thun sẽ kéo viên pháo bay ra khỏi ống tre. Viên pháo bay khá xa rồi nổ tung. Chúng tôi chỉa khẩu súng pháo bằng ống tre bắn những con chó đang lang thang kiếmăn khiến chúng giật mình kêu ẳng ẳng rồi cúp đuôi chạy mất, rồi hai đứa nhìn nhau cười ngất. Thằng Giàu và thằng Bình gật đầu. Ba đứa cùng đi cũng đỡ sợ hơn là đi có một mình. Chúng tôi đưa thằng Tuấn về tận nhà rồi mới quay ngược lạiđi về. Khi đi ngang đường Huỳnh Quang Tiên, tôi thấy thằng Nguyện, thằng Thể đang đứng lố nhố mấy người và đang chỉ tay về phía chúng tôi. Tôi giả bộ không nhìn thấy và cứ bước tới nhưng trong bụng thì đầy lo lắng. Khi đi gần đến nơi, một anh lớn bước ra – chắc là anh thằng Thể - đi về phía chúng tôi. Tôi than thầm trong bụng và chờ đợi sự tấn công. Đột nhiên, có tiếng nói:

- Thằng đó học chỗ tao. Bỏ qua đi.

Tôi nhận ra đó là anh Thiện cũng là môn sinh của võ đường Thoại Ngọc Hầu nhưng học lớp cao hơn. Anh đã mang đai xanh có ba gạch vàng. Tôi đã xem các anh lớp lam đai tam biểu diễn trong ngày kỷ niệm thành lập võ đường. Những bài song luyện hay tay không đấu với dao găm khiến chúng tôi mê mẩn. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Anh Thiện hỏi thăm tôi về sự việc. Sau khi nghe tôi trình bày, anh nói:

- Em phải hòa giải các bạn chứ đừng tổ chức đánh nhau. Cho dù là công bằng cũng vẫn mất hòa khí.

Tôi gật đầu nghe theo. Anh thằng Thể cũng cười rồi vỗ vai tôi thân thiện, anh nói:

- Em đi về đi. Bạn bè cùng lớp không được đánh nhau.

Nhóm thằng Nguyện, thằng Thể sau khi biết lai lịch của tôi cũng tỏ thái độ hòa hoãn. Chúng tôi làm hòa với nhau rồi chú tâm vào việc học hành cho giỏi. Thằng Tuấn từ đó cũng hết hung hăng. Chuẩn bị cho lần thi lên đai đầu tiên trong cuộc đời môn sinh, Thầy Phượng và anh Tâm ra sức ôn luyện cho chúng tôi. Không phụ lòng các thầy, tất cảchúng tôi đều thi đậu và được lên đai. Thằng Hải Mập còn đạt thứ hạng á khoa vàđược Thầy Chưởng Môn trao tặng cho chiếc đai xanh có một nét gạch vàng tươi sáng. Mặt nó vốn đã bự lại càng rạng rỡ, nở nang tươi rói.

Lê Khánh Long

Vancouver, 1/1/2012

 



(Theo Thư Viện Vovinam )



Tin liên quan:
Quyết tâm, Cố gắng và Đều đặn...3 yếu tố căn bản cho người môn sinh. [Sun - 10/23/2016 09:45]
Bài Văn Thi Hoàng Đai : Phan Vương Hải Âu [Tue - 09/27/2016 09:46]
Luận Văn của MS. Bùi Minh Hải - Vovinam Raleigh [Mon - 07/11/2016 11:19]
Văn - NHỚ VỀ MỘT NGƯỜI BẠN [Tue - 05/03/2016 08:48]
Điếu Văn - Tiển Đưa VS Trang Phước Đức [Mon - 04/18/2016 18:56]
Tiểu luận của Minh Kha dự thi lên hoàng đai III cấp . [Wed - 07/02/2014 02:47]
Lời phát biểu của Vs Chiếu ngày Lễ Tưởng Niệm Sáng Tổ Vovinam [Wed - 05/14/2014 09:40]
“Ánh kiếm Mê Linh“ trong Đêm Văn Hoá Diên Hồng [Tue - 07/16/2013 19:38]
Tâm tình Mùa Tưởng Niệm lần thứ 53. [Wed - 04/17/2013 10:10]
Giải II và giải III Văn năm 2013 [Sat - 04/13/2013 13:48]


 Bản để in  Lưu dạng file  Gửi tin qua email


Những bản tin khác:



.:: VOVINAM VIET VO DAO ::.
Master : Cam Binh Nguyen
Add : 54 South 26 Street. San Jose, CA 95116 - Phone : (408)291-0698
E-mail : vovinamsj@yahoo.com - Website : www.vovinamus.com
------------------------------------------------
Thời gian mở trang: 0.094 giây. Số lần truy cập CSDL: 11
Site xây dựng trên cơ sở hệ thống NukeViet v2.0 - phát triển từ PHP-Nuke, lưu hành theo giấy phép của GNU/GPL.