Bài Dự Thi Văn 2013 - Dương Văn Chiến - Kiên Giang
Sun - 01/20/2013 11:04
VOVINAM & CUỘC ĐỜI TÔI
Tôi sinh ra trong một gia đình thiếu vắng bóng cha và lớn lên tại Ấp Tà Keo nhỏ đầy nắng gió. Chính vì hoàn cảnh gia đình gặp nhiều khó khăn nên cha phải đi tha phương cầu thực, một năm tôi chỉ gặp cha đôi ba lần. Thế nên tôi đã lớn lên từng ngày trong vòng tay yếu mềm của mẹ, nhưng đâu ai nào ngờ tôi cũng đang rất cần vòng tay mạnh mẽ của cha. Chính bởi cảnh gia đình đã hình thành nên tính cách con người tôi, tôi dần dần trở nên yếu đuối, ít nói như mẹ, từ đó sự mạnh mẽ trong con người tôi đang dần bị mai một bởi môi trường sống.
Hôm nay, một buổi chiều se se lạnh, tôi đang dạo bước trên con đường nhỏ quen thuộc, bất chợt tôi nhặt được một tờ giấy chiêu sinh từ môn võ Vovinam. Thế là tôi chẳng cần do dự điều gì nữa mà chạy một mạch về nhà hỏi ý kiến mẹ, mẹ đồng ý. Chiều hôm sau, tôi đã đến ngày võ đường ghi danh học với thầy Nguyễn Thanh Hải. Buổi đầu còn nhiều bỡ ngỡ bởi cái tên Vovinam sao nghe lạ quá, tôi đã đặt ra biết bao nhiêu câu hỏi với thầy, thầy đã trả lời lần lượt từng câu một. Từ đó, tôi mới được biết rằng Vovinam chính là võ Việt Nam. Điều này khiến tôi cảm thấy rất tự hào vì Việt Nam của mình cũng cũng có võ riêng, chứ đâu thua gì các nước khác. Ngay khi đó, trong đầu tôi đặt ra ý nghĩ mình là người Việt Nam mình phải biết võ Việt Nam. Thế là buổi học đầu tiên của tôi đã được bắt đầu bằng những đòn thế rất cơ bản trên sân đất nhỏ quê nhà. Dù sân tập như thế, nhưng thầy trò chúng tôi vẫn miệt mài rèn luyện không ngừng. Khi ấy, Vovinam với tôi không còn là môn võ nữa, mà Vovinam là một lò sưởi để tôi có thể hâm nóng lại sự mạnh mẽ trong con người tôi, là liều thuốc kích thích giúp tôi phát triển về thể chất, đồng thời Vovinam còn là người bạn giúp tôi vượt qua nỗi buồn mỗi khi hoàng hôn buông xuống. Giờ đây Vovinam là một ngôn từ quen thuộc luôn hiện ẩn trong con người tôi và hơn thế nữa Vovinam không còn là cụm từ đặt trong suy nghĩ hay lời nói mà giờ đây cụm từ Vovinam có một cương vị quan trọng luôn được tôi đặt vào trong lòng ngực trái – nơi của con tim, nơi của sự sống. Có một điều làm tôi nhớ nhất là vào một buổi chiều nọ cả lớp vừa mới khởi động xong thì mây đen từ đâu kéo đến, những ngôi sao trên đỉnh đầu không còn né ánh sáng nữa, tiếp đến là những đợt gió nhè nhẹ thổi đang từ từ mạnh dần. Thế là trời đã đổ những cơn mưa giá rét đầu mùa, mặc cho những giọt mưa cứ lặng lẽ rơi, thầy trò chúng tôi vẫn cứ mãi mê luyện tập bất kể trời mưa. Đây là liệu pháp giúp cơ thể thầy trò chúng tôi thêm phần ấm áp, để rồi 2 từ lạnh giá không còn tồn tại với thầy trò chúng tôi. Cơn mưa đi qua trong phút chóc rồi tạnh hẳng, nhưng cũng đủ để thầy trò tôi ướt hết cả người, một cảm giác lân lân đang hiện về trong tâm trí tôi. Tôi cố lao vội những giọt nước mưa còn sót lại trên khóe mắt và gạt đi những vết bùn bám trên đôi vai gầy bé nhỏ của mình để nhanh chóng tiếp tục tập luyện cùng mọi người. Vovinam không chỉ rèn luyện về võ thuật mà còn rèn luyện về võ đạo. Nếu như võ thuật là liều thuốc giúp cho thể chất con người phát triển một cách tối đa, thì võ đạo là một viên kháng sinh duy nhất giúp con người rèn luyện tâm hồn một cách hữu hiệu. Có nghĩa là võ thuật phải đi đôi với võ đạo, đức dũng phải đi đôi với lòng nhân, cả 2 phải song hành cùng nhau. Là một môn sinh Vovinam tôi nghĩ mình phải luôn và mãi rèn luyện tốt cả 2 mặt, cả về võ thuật lẫn võ đạo. Tóm lại, là bài viết của tôi là lời cảm ơn chân thành đến cố võ sư sáng tổ Nguyễn Lộc và cố võ sư Chưởng Môn Lê Sáng – người đã có công lao lập ra môn võ thuật Vovinam – Việt Võ Đạo ngày nay, đồng thời cũng cảm ơn võ sư Nguyễn Thanh Hải – người thầy đã trực tiếp huấn luyện cho tôi, giúp tôi phát huy môn võ nước nhà. Bên cạnh đó xin đặt vào bài viết với niềm hy vọng rằng ‘‘ 10 năm sau, 20 năm sau hoặc có thể lâu hơn nữa ’’ Một ngày nào đó tất cả người Việt Nam trên đất nước Việt Nam đều biết võ Việt Nam và cụm từ Vovinam không bao giờ xa lạ với người Việt Nam. Môn sinh : Dương Văn Chiến Vovinam Ấp Trung Thành - Xã Phi Thông - RG - KG
|