Lê Quý đôn,mái Trường Tuổi Hai Mươi
Sat - 07/21/2007 23:40
|
|
Nắng ngã lưng trên băng ghế dài,nắng phơi tôi trước sông nước êm đềm.Nắng lục tìm kí ức của tôi cái màu hôm qua như xa xăm,như gần gũi.
Tôi cũng đứng trước dòng sông lặng tìm ngày cũ.Giữa khoảng trống bao la,tôi tìm thấy đủ mọi thứ,nhưng lại không tìm đâu ra một dòng song xưa,một ngôi trường sau hàng cây lấp lánh nắng,ngôi trường 20 năm tuổi đời,trường trung học phổ thông chuyên Lê Quý Đôn Thành Phố Đà Nẵng. Đã qua rồi cái thời cùng chúng bạn thi đua học tập dưới mái trường này,những giờ học căng thẳng,những giờ ra chơi cùng chúng bạn chạy ùa ra sân bóng,có khi là những trò đùa tinh quái của bọn con trai lắm khi làm cho các bạn gái phải dở khóc dở cười.Chợt bóng dáng những tà áo dài xanh thoáng qua làm cho tôi càng nhớ hơn về ngày xưa,những tháng ngày còn là học sinh chuyên Lê Quý Đôn.Tôi đang mơ về một nơi nào, đã từng qua, đã từng ở lại và ra đi trong hối tiếc.Vị ngọt thanh của cây kẹo mút dâu đưa tôi về với tiếng cười ngày xưa.Trước tôi cũng ăn kẹo mút,nhưng hồn nhiên lắm
Trên dòng đời xuôi ngược,nhớ về thầy cô và trường lớp,ai trong mỗi chúng ta cũng đều bồi hồi xao xuyến.Tôi đã đi qua những ngôi trường.Nhớ cái thuở đầu tiên chập chững.”Ngày đầu tiên đi học,mẹ dắt tay từng bước…”Những ngày đầu lạ lẫm ngơ ngác ấy rồi cũng dần qua.Bởi có bàn tay dìu dắt của thầy cô,có những trò vui cùng bạn bè.
Tôi dần lớn khôn càng gắn bó với trường lớp.Nhớ về mái trường,ai quên được hình ảnh thầy cô,những người nâng cao cho tôi đôi cánh vào đời,người đã chắp cho tôi thêm mộng ước.Quên sao được những con đường đến trường với những hàng cây xanh rợp mát như giúp tôi xoa dịu đi cái nóng vốn rất khó chịu của dải đất miền trung đầy nắng gió này
Năm tháng trôi qua, đến cái tuổi 15 đã biết bang khuâng xao động.Tôi còn nhớ như in cái ngày được cậu bạn thân báo tin tôi đã thi đỗ vào trường THPT chuyên Lê Quý Đôn, Đà Nẵng,tâm trạng lúc ấy không thể nào diễn tả được,vui mừng đến nỗi lo âu,liệu mình có thể theo kịp chúng bạn,liệu có thoả long mong mỏi của bao nhiêu người thân,bạn bè….
Rồi ngày tháng trôi qua,dưới ngôi trường mới,biết bao nhiêu tình cảm,biết bao ơn nghĩa sâu nặng mọi người dành tôi và các bạn.Quên sao được những giờ ra chơi,những buổi học nhóm,những lần đến nhà thầy cô bày trò ăn uống…Quên sao được những ngày trại Lăng Cô,bãi biển Non Nước,Mỹ Khê…thức suốt đêm bạn bè trò chuyện.Những lần ấy mới hiểu thầy,hiểu bạn hơn.Nhớ vô cùng chuyến đi vào Sài Gòn,rồi ở ngay Đà Nẵng để dự thi Olympic,kỳ thi luôn làm cho chúng tôi hao tốn nhiều sức lực nhưng kết quá mang lại thì thật tuyệt vời,nó giúp chúng tôi tự tin hơn vào khả năng của học sinh chuyên Lê Quý Đôn giàu truyền thống học tập
Rồi mùa hè cuối cùng của tuổi học trò cũng đến,cánh cửa lớp học khép lại.Còn mãi trong tôi đôi mắt long lanh của bạn bè,thầy cô ngày rời xa mái trường chuyên yêu dấu.,tôi càng thấm thía công ơn sâu nặng của thầy cô.”Bao nhiêu bụi phấn,sao không kể thầy ơi”…
Trường ơi!Chiều mùa hè,tôi một mình âm thầm trở lại.Sân trường trống vắng lớp học buồn tênh.Những hàng cây lớn dần,ghế đá lặng câm.Bâng khuâng những nỗi niềm,thanh kẹo mút cũng tan hết,vị ngọt thành dòng luân chuyển trong máu tôi…Trường ơi,ngày nào tôi trở lại
Một năm học nữa lại đến.Năm nay,trường tôi tròn hai mươi tuổi.Giờ đây,bên trời xa lắc,bên đời quạnh hiu,ngồi bên song cửa,tôi nhìn mưa bụi ngoài trời với gió lộng tuyết bay.Nhớ khôn nguôi trường xưa lối cũ,nhớ vô cùng thầy cô và bạn bè…Tôi thì thầm,khẽ gọi: Trường chuyên ơi!
vvnnews (Theo Vovinam News) |