- Về người Mẹ:
Trước hết tôi muốn mượn ngày hôm nay để nêu cao danh dự người mẹ, người đã khổ công nuôi tôi khôn lớn nên người.Mẹ tôi dậy sớm thức khuyađi làm cực khổ để kiếm tiền lo cho con có cơm no áo ấm,hằng ngày được theo chúng bạn cắp sách tới trường.Nhớ khi xưa lúc còn ở Việt Nam mẹ tôi cực khổ muôn ngàn, có hôm mẹ tôi bịnh nặng,tay chân không cử động nổi, nhưng người vẫn cố gắng nấu cơm và lo cho đàn con được ấm no.Không những mẹ tôi đi làm lo cho con mà mẹ tôi còn dànhthời gian để hằng ngày gần gũi và dạy dỗ cho các con nên người.Mẹ chỉ là một người đàn bà, tay yếu chân mềm,thân gầy ốm nhưng phải gồng gánh cả nhà và đem đến sự thương yêu trùm phủ cho cả gia đình.Có những đêm giá lạnh thấu xương, tôi ngồi trong nhà lạnh rung cập cập nhưng mẹ tôi vẫn còn đang đi làm dưới cơn rét mướt .Có những lúc các con ốm đau, mẹ tất bật lo lắng chạy ngược, chạy xuôi lo chạy thầy chạy thuốc, mẹ đã ở bên cạnh con,lo con từng giây từng phút, mẹ ôm con vào lòngđể ru cho conngủ, tiếng hát ru của mẹ đã đưa con vào giấc ngủ an lành không mộng mị…Công của mẹ thật là cao cả,bao la vô bờ bến, tôi thương mẹ lắm, tôi tạ ơn mẹ đã cho con hình hài và đã nuôi nấng cho con khôn lớn thành người. Con nguyện hứa với lòng là không bao giờ làm cho mẹ buồn, mẹ khổ, con sẽ trả công ơn cho mẹ khi con khôn lớn thành tài.
2. Về người Cô:
Trong một duyên tình cờ do bạn bè giới thiệu, tôi đến với Vovinam thọ giáo với cô Cẩm Bình, tình cảm của cô không thua kém gì mẹ của tôi.Cô như là người mẹ thứ 2 đã bỏ nhiều công sức dạy dỗ chúng tôi, đã nắn nót từng đòn thế, kỷ thuật trong võ thuật, cô còn dạy cho con nhiều điều hữu ích trong đời sống qua những tác phong đạo đức, cách hành xử và ứng xử với đời, với bạn bè và gia đình… Công lao của cô thật cao cả, Cô Cẩm Bình chỉ là người đàn bà, dáng người mãnh khảnh nhưng lại có một tấm lòng vĩ đại, đã hy sinh vì lý tưởng của môn phái, đã bỏ nhiều thời gian tâm huyết để đào tạo cho thế hệ thanh thiếu niên trở thành người tốt.Cô tuy ít nói lên những suy nghỉ trong lòng, nhưng trong ánh mắt của cô chứa nhiều tâm sự, lo lắng, mà ít ai để ý tới, nổi lòng của cô ít ai hiểu, những lúc cô rầy la răn dạy môn sinh là muốn cho người môn sinh trở thành tốt hơn, rèn luyện cho người đó thành người hữu ích, mục đích của cô là đào luyện cho môn sinh trở thành những người Văn Võ Song Toàn với một tác phong đạo đức đứng đắn, đầy đủ tài năng để có thể phụng sự cho dân tộc và cho nhân loại, cô muốn theo bước chân Sáng Tổ, Chưởng Môn giúp ích cho xã hội ngày một tốt đẹp và cường thịnh hơn.
Có nhiều khi đối với những môn sinh lớn, cô muốn mở miệng răng dạy về những điều các môn sinh làm sai, nhưng lại sợ bị chạm tự ái các em, sợ các em giận hờn (như trong quá khứ đã từng bị) nên cô lại thôi, cô giữ nó trong lòng để mang nổi buồn không thể diễn tã được.Cô muốn đểthời gian dần dần các môn sinh lớn nên sẽ hiểu tâm huyết của cô.
Hằng ngày cô phải đi dạy học trong trường, tối về là dành thời gian cho lớp võ, để dạy dỗ chúng em, cô đã quên thân mình, hết lòng nhiệt huyết hướng dẫn chi tiết, tỉ mĩ cho chúng em đạt được từng kỷ thuật vững chắc mới thôi.Chúng em rất là cảm động khi thấy cô nhiềulúc bịnh, tay chân đau nhứcmà cô vẫn đến có mặt ở lớp võ để trông nom cho chúng em, vì cô không muốn chúng em vì cô mà mất buổi tập thường xuyên đã định trước. Ôi! không có lời nào để diễn tả cho hết, không có giấy nào mà chứa cho đủ về công lao của cô đôi với chúng em và cho môn phái cũng như xã hội.
Nhân ngày Hiền Mẫu, tôi xin cầu chúc cho mẹ tôi nói riêng và cho tất cả những người mẹ trên đời, nhất là cô Cẩm Bình sức khỏe luôn dồi dào, nguyện cầu ân phước Chúa ban cho tất cả bà mẹ trên thế gian nầy được cuộc sống an lành - hạnh phúc, trên môi luôn nở nụ cười vui vẽ…
Thiện Bùi
Vovinam San Jose.
(Bài được chọn để phát biểu cảm tưởng trong ngày GiổTổ môn phái Vovinam tại San Jose cũng là ngày Hiền Mẫu : - 11 tháng 5 năm 2008)