Chuyến Đi về Miền Trung (2)
Tue - 08/28/2007 10:01
|
|
Ngày thứ hai : thứ tư 25/07/07
Sáng 4h thức dậy vì cái lạnh buốt của biển .Đêm chưa tàn hẳn bên bờ đại dương mênh mông.Đi qua đi lại nhìn những con người ngủ bình yên lặng thing , co ro trong cái khách sạn ngàn sao. Hehe
Đám lửa trại vẫn còn cháy , lúc này cảm thấy rất lạnh.Vì bên cạnh không có ai cả, chỉ biết lang thang một mình nơi cắm trại.Đến khoảng gần 5h , chợt có người ra ngắm cảnh hoàng hôn cùng, cảm thấy đỡ buồn hơn.Bầu trời sáng dần với những vệt đỏ hồng như lửa đan qua đan lại nơi đầu hàng dương khá xa từ chỗ Phi ngồi.Cũng đẹp , nhưng vẫn sẽ hạnh phúc hơn nếu có người thân yêu xem cùng.Không gì bằng gia đình cả.
Đi tắm biển buổi sáng, rồi đi lang thang trong khi chờ đợi buổi ăn sáng.Đêm lạnh hôm qua nếu không có mấy chú còng nướng chắc đã chịu không nổi.Sáng ra chỉ muốn có tô mì gói ăn ngấu ăn nghiến.Ngồi nói chuyện với các bạn La Gi, được cho một cục xúc xích nhỏ.Vui .
Bất ngờ đến ngay sau đó khi được rủ đi bắt trộm cá nuôi của chủ nhà.Nói bắt trộm thì cũng không đúng, vì chủ cho phép câu trong cái ao đó, chỉ là câu hơi nhiều thôi..Cá rô phi tươi vừa mới câu lên , lấy cành dương xuyên qua bụng cá đem nướng , thịt cá ngọt thơm, và ngọt thêm vì tình đồng môn chưa vấy bẩn bởi những toan tính thiệt hơn.Hoặc cũng bởi vùng quê nghèo với những cực khổ khiến họ quý trọng những người khách của mình. Nói như thế không là chỉ trích những kẻ sống nơi hào hoa bậc nhất mà thiếu đi tình người, cũng không phải tâng bốc kẻ nghèo hèn mà biết cư xử.Chỉ là rút ra nhận định , mấy ai giữ được tâm hồn trong sạch nơi đầy cám dỗ, khi giàu cũng như khi nghèo.Có người sống đầy đủ nhưng không bao giờ quên quá khứ cơ hàn,từ đó biết cảm thông với phận người .
Trở lại chuyện ăn cá, bẻ cành dương làm đũa mới thấy hết cái thú vị của nơi dân dã,của những con người mộc mạc chân chất.Chỉ giận bản thân đã không mang theo nhiều đồ ăn để chia vui cùng các bạn.
Rời La Gi cũng là lần đầu tiên có người tiễn , trong suốt chuyến đi, lúc nào cũng chỉ âm thầm ra xe yên vị thôi.Chị My ngỏ ý muốn xách giùm chiếc túi bự, nhưng chỉ đưa chỉ chiếc balo nhỏ mà thôi, vì chỉ đã rất tốt với mình rồi còn gì.Đến suối thì lại có anh Tòan xách giùm.Lúc đi thấy anh kia cười như là mếu vậy , thấy tội nghiệp.Đi dọc theo con đường bờ biển,chạy ngược về Phan Thiết( con đường đến khu du lịch Đồi Sứ), ngòai trời nắng như lửa đốt , nhưng trong lòng cảm thấy dễ chịu.Lên đường đến Cam Ranh.Cảm nhận về miền Trung nắng gió , nơi còn nghèo lắm mới thấm thía hết cái sung sướng của những người may mắn hơn.Đến Cam Ranh cũng là lúc bụng đói cồn cào , chỉ có ly nước cam trong bụng.Tắm ở nhà thiếu nhi Cam Ranh xong, chạy đi ngoại giao.....mượn cái dĩa với cái muỗng ăn bánh bèo..
Chị HLV hỏi :" không có dĩa, lấy tô được hông em." Bụng đang than khóc, dĩ nhiên là :" dạ được".Rồi nghe thêm một câu nữa muốn cười vì thương chị, " không có tô, lấy chén được không em. Rồi :" dạ được luôn." Đi chơi bị bỏ đói nên cứ mong có cái gì bỏ bụng , lúc đó ổ bánh mì cũng ngon hơn bình thường..Tối đến Nha Trang , trục trặc với khách sạn , đành đi vòng vòng kiếm khách sạn khác.Tối mệt lả, ăn nem Ninh Hòa, cũng được , nhưng hơi ngọt.Tính tình bản thân rất dễ dãi.Tối về mệt, nhưng ngủ rất là ngon, chuẩn bị cho chuyến khám phá ngày hôm sau.Mỗi ngày thức dậy là một ngày mới với nhiều chuyến phiêu lưu mà.Hehehe
Candy (Theo Thư Viện Vovinam) |